Gốm sứ nổi tiếng ở Cảnh Đức trấn được chế tạo từ đất cao lanh.

Đá vôi đã có, đất cao lanh cũng tìm được, bột quặng sắt thì càng không thiếu, còn lý do gì mà không chế tạo xi măng nữa?

Chỉ thiếu cát thạch anh thôi cũng không sao, dù sao biển cũng ở ngay gần đây, cùng lắm thì dùng cát sau khi được sóng biển đánh dạt vào bờ, thứ đó đâu cũng có, thành phần cũng là silic dioxit, có thể sử dụng là được.

Nguyên liệu đã có đủ, việc đóng thuyền tạm thời gác lại, Từ Nhân bắt đầu tập trung nghiên cứu xi măng ở hậu hoa viên.

Lần đầu tiên do không nắm được tỉ lệ, xi măng tạo ra không đủ độ cứng, bị vật nặng đè lên là nát vụn.

Lần thứ hai lại quá cứng, kết quả là bị nứt vỡ.

Sau khi tổng kết kinh nghiệm hai lần thất bại, đến lần thứ ba, cuối cùng nàng cũng thành công!

Từ Nhân cho người dùng xi măng để lát lại một con đường đá cuội ở hậu hoa viên.

Đến ngày hôm sau, sau khi xi măng đã đông cứng hoàn toàn, nàng vui mừng vỗ tay: “Mời Vương gia!”

Gần đây, Yến Khác Cẩn thường xuyên ở bên khu mỏ.

Sau khi mẻ sắt đầu tiên được tôi luyện, những người thợ rèn đã ký khế ước sẽ bắt đầu tiến hành gia công, chế tạo.

Một phần số sắt đó được rèn thành cuốc, xẻng, số còn lại được tôi luyện tỉ mỉ, rèn thành vũ khí, sắc bén vô cùng.

Hôm nay hắn ở lại vương phủ, Từ Nhân muốn khoe với hắn thành quả nghiên cứu xi măng của mình.

Yến Khác Cẩn vừa đến đã bị nàng lôi đến con đường lát xi măng, vẻ mặt nàng vô cùng tự hào:

"Thế nào? Ta đã nói đá vôi rất hữu dụng mà? Lúc trước chàng còn chê nó chiếm chỗ của mỏ sắt. Dùng nó để làm đường, xe ngựa chạy qua sẽ không bị xóc nảy, chàng có tin không?”

Lát đường chỉ là bước đầu tiên, nàng còn muốn dùng nó để phát triển ngành bất động sản ở Nam Man.

Có đất cao lanh, có thể xây lò nung gạch, nung ngói.

Xây dựng lò nung gạch, nung ngói cần phải thuê rất nhiều nhân công, bách tính có việc làm thì sẽ có thu nhập, có thu nhập sẽ mua gạch, ngói, đến lúc đó, nhà nhà đều được ở nhà gạch, chắc chắn sẽ kiên cố hơn nhà gỗ, nhà tre hay nhà đất rất nhiều.

Vùng Tây Nam thường xuyên xảy ra động đất.

Mặc dù người thời này cho rằng động đất là do rồng đất nổi giận, là trời xanh muốn trừng phạt con người, không thể nào tránh khỏi. Nhưng nói cho cùng, đó cũng chỉ là hiện tượng tự nhiên, có thể nghĩ cách để đối phó, tại sao không thử cố gắng một lần?

Từ Nhân càng nghĩ càng cảm thấy hào hứng.

Yến Khác Cẩn thật sự không ngờ tới, một xẻng bổ xuống có thể đục ra vô số mảnh vụn đá vôi, mà thứ đá vôi ấy làm thành xi măng lại kiên cố cứng rắn như thế.

Vương phi nói nguyên liệu ngoài đá vôi ra, còn có đất sét, cát sỏi và bột quặng sắt, xỉ quặng có thể thấy khắp nơi ở Nam Man, chi phí thấp đến mức không đáng kể, xây đường quả thật có thể thực hiện.

“Vậy thì trước tiên khởi công từ phủ thành, dùng xi măng để thông với các quận huyện. Chờ khi các quận ở Nam Man đều có đường xi măng, chúng ta sẽ xây một con đường rộng rãi có thể chạy xe ngựa nối liền với Trung Nguyên. Quan đạo không xây đến đây, chúng ta tự mình xây!”

Yến Khác Cẩn vô cùng vui mừng, bèn sai người bày bữa tối ở con đường xi măng trong hậu hoa viên, trời vừa tối thì thắp đèn lồng lên.

Hắn còn bảo quản gia mang vò rượu hoa mai ủ từ tuyết đầu mùa mà hắn cất kỹ bấy lâu ra, nói là muốn cùng vương phi ăn mừng một phen.

Từ Nhân tuy có chút bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười đồng ý.

Trong ánh hoàng hôn nhàn nhạt, hai vợ chồng vừa nhâm nhi rượu ngon, vừa thưởng thức mỹ vị, vừa cùng nhau thưởng ngoạn cảnh tượng con đường xi măng trải khắp mọi ngóc ngách Nam Man trong tương lai tươi đẹp.

Tửu lượng của Từ Nhân không lớn, một ly rượu nho vào bụng còn có thể say đến long trời lở đất, huống chi là rượu hoa mai có nồng độ cao hơn rượu nho một bậc.

Bàn ăn còn chưa dọn xuống, men rượu đã xộc lên, nàng chống cằm, chu môi đỏ mọng hỏi Yến Khác Cẩn khi nào mới đưa nàng đi khắp Nam Man.

“Ta muốn khám phá từng ngõ ngách ở Nam Man, huynh không đưa ta đi, vậy ta sẽ tự mình đi.”

“Được! Chờ bổn vương sắp xếp xong việc trong tay sẽ cùng vương phi đi!”

“Ta muốn đến bờ biển nhặt vỏ sò, ăn hải sản, đi chân trần trên bãi cát...”

“... Được.”

Tuy Yến Khác Cẩn không hiểu đi chân trần trên bãi cát có gì vui.

“Ta còn muốn ngồi thuyền ra biển câu thật nhiều hải sản...”

“Được.”

“Ta còn muốn...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play