“Cầm Cầm, Thất Thất, Bích Bích, Phương Phương, còn đứng đực ra đó làm gì, mau đến bái kiến Vương phi! Vương phi và các con tuổi tác xấp xỉ nhau, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói. Vương phi, đây đều là tiểu nữ nhà thiếp, từ nhỏ đã được học đàn, đọc sách, thi họa, chắc chắn có thể cùng Vương phi đàm đạo, người xem...”
Từ Nhân liếc nhìn dàn mỹ nữ trước mặt, quả nhiên tuổi tác đều xấp xỉ nàng, có người xinh đẹp kiều diễm, có người thanh tú dịu dàng, có người đầy đặn, có người mảnh mai, yểu điệu thướt tha, trông chẳng khác nào buổi tuyển tú, mà mục đích là muốn vào Vương phủ.
Từ Nhân: “...”
Đây là trò hề gì thế này?
Phùng ma ma ghé sát tai nàng, nhỏ giọng nói: “Vương gia trước nay chưa từng nạp thiếp, hai vị trí Trắc phi vẫn còn trống.”
“...”
Thì ra là không gặp được chính chủ, nên muốn thông qua nàng để bước chân vào Vương phủ?
Thật nực cười.
Nếu đã làm Vương phi, chẳng lẽ còn phải vất vả tìm kiếm nữ nhân cho trượng phu, nạp thiếp cho hắn? Vậy thì ai muốn làm thì làm.
Nàng không rảnh hầu hạ!
Không phải chỉ là gặp mặt một chút thôi sao? Gặp xong là nàng về viện của mình.
Đám mỹ nữ kia cứ để Yến Khác Cẩn tự mình xử lý!
Đồ đạc của nàng đã được chuyển từ biệt viện đến chính viện, từ nay về sau biệt viện chính là kho báu của nàng.
Chủ viện tân phòng, vì thời gian bài trí tương đối thong thả, nên đâu đâu cũng thấy sắc đỏ hỉ khí rực rỡ, còn khoa trương hơn cả tòa nhà ba gian kia.
Ban đầu nàng còn có chút hồi hộp.
Ở hiện thực, nàng chỉ mới trải qua một mối tình học trò trong sáng thời cấp ba, thậm chí còn chưa kịp nắm tay nhau đã sớm tàn lụi.
Lên đại học, nàng một lòng vùi đầu vào học tập, có chút năng lực liền xoay sang khởi nghiệp, chưa từng đụng đến chuyện yêu đương.
Không phải là không có ai theo đuổi, trái lại, ngành nàng theo học, nam nhiều nữ ít, nữ sinh rất được săn đón, nhưng nàng vẫn chưa gặp được ai rung động, cũng không muốn ép buộc bản thân.
Sau khi xuyên sách, bao gồm lần này, nàng đã xuyên qua bốn tiểu thế giới, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thành thân, lần đầu tiên động phòng, nói không hồi hộp là không thể nào.
Nhưng vừa thấy đám nữ quyến rời đi, cảm giác hồi hộp đó liền bay biến đâu mất.
Tên nam nhân đáng ghét! Hôn lễ còn chưa kết thúc đã bắt đầu chọn trắc phi rồi.
Hay là cùng hắn lập một giao kèo, sau này nước sông không phạm nước giếng!
"Cô nương... Ái chà, lão nô đáng chết!" Phùng ma ma tự vả vào miệng mình một cái, “Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đều phải đổi cách xưng hô rồi.”
"Vâng!" Các nha hoàn cười đáp, lần lượt cất tiếng gọi Vương phi.
Từ Nhân phất tay, lười nhấc mắt: “Không phải nói chủ viện có một suối nước nóng sao? Ta muốn đi ngâm một lát.”
Lúc xây dựng Cẩn Nam vương phủ, người ta vô tình đào được một suối nước nóng.
Cẩn Nam vương bèn cho người xây một bể tắm nước nóng ngay tại vườn hoa nhỏ của chủ viện, sát bên cạnh phòng khách, sau khi ngâm mình trong làn nước nóng thư giãn, bước ra là có thể đến ngay phòng khách ấm áp.
Từ Nhân ném tên nam nhân kia ra sau đầu, hưởng thụ cảm giác thư thái khi được ngâm mình trong làn nước nóng.
Nàng còn cho lui hết ma ma và nha hoàn, lén lút lấy từ trong không gian hệ thống ra một ly rượu vang đỏ.
Ly thủy tinh chân cao tinh xảo mua được ở cửa hàng Hoa kiều Đồng Thành những năm 80, kết hợp với một ly rượu vang đỏ thượng hạng thời đại nông nữ, ở nơi suối nước nóng mờ ảo khói sương này tạo nên một cảm giác như xuyên không.
Dường như lúc này đây, nàng không phải đang ở thời cổ đại lạc hậu, mà là đang ở một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng năm sao nào đó của thời hiện đại.
Uống cạn nửa ly rượu vang, Từ Nhân cất ly vào không gian hệ thống, ngửa đầu dựa vào thành bể.
Hậu kình của rượu dần ngấm, nàng cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Lúc rượu này được ủ trong hầm đã được mười năm rồi.
Rượu vang đỏ càng ngon, năm càng lâu thì càng thơm; ngược lại rượu vang chất lượng kém nên uống ngay trong năm đó là tốt nhất.
Từ Nhân xoa xoa huyệt thái dương, đang định gọi Đông Tuyết mang ấm trà vào, thì một bóng người bước vào.
“Nàng đang ngâm nước nóng sao? Khó trách ta vào phòng không thấy ai.”
Yến Khác Cẩn cũng đã thay hỷ phục, mặc một bộ thường phục thoải mái, sau khi vào cho lui hết hạ nhân.
“Cùng bổn vương ngâm một lát?”
Hắn ngồi xuống bên cạnh Từ Nhân.
Tiếng nước chảy róc rách, Từ Nhân như nhìn thấy một ngọn lửa đang tiến về phía mình.
“Đi ra!”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, tên nam nhân đáng ghét!
“Uống rượu rồi?”