Khám phá một quận bất kỳ sẽ nhận được bản đồ của quận đó? Vậy thì bắt đầu từ Bách Quế quận đi.
Từ Nhân lập tức sai người đi tìm bản đồ của Bách Quế quận.
Cơm trưa cũng không ăn, nàng vùi đầu vào nghiên cứu bản đồ.
Bản đồ thời này không được chi tiết như bản đồ thời hiện đại, tấm bản đồ được thêu trên vải lụa đã hơi ngả màu, chỉ đánh dấu đơn giản vị trí của các thành trì chính trên con đường quan đạo, cùng với những dãy núi, sông hồ nổi bật.
Hiện tại nàng mới chỉ đến Vân Sơn trại và phủ thành, nàng liền dùng bút than đánh dấu hai địa điểm này.
Nhưng địa vực Bách Quế quận rộng lớn, thành trì còn lại còn rất nhiều, nếu muốn từng bước thăm dò, e là tốn thời gian hao tổn công sức, điều mấu chốt là, Cẩn Nam Vương có bằng lòng hay không?
Nàng sắp sửa gả cho hắn, thân là Vương phi lại ngồi xe ngựa rong ruổi khắp nơi, điều này... có vẻ không hợp lý cho lắm!
Nhiệm vụ lần này quả là gian nan!
Từ Nhân đau đầu day day mi tâm.
“Cô nương, đến giờ dùng bữa rồi.”
Ăn cơm lớn như Hoàng đế, Từ Nhân gác lại phiền não, quyết định ăn cơm trước đã.
Nàng vừa dùng bữa xong không lâu, đứa nhỏ bán quặng sắt cho nàng đã đến.
Từ Nhân nghe thị vệ kể về tình cảnh nhà cậu bé:
Đứa nhỏ này tên Sơn Oa, cha là sơn dân, trước đó vào núi không may bị ngã gãy chân, tiền tích góp trong nhà không đủ chữa trị, hai ngày trước, mẹ nó phải lặn lội đường núi một đêm về nhà mẹ đẻ vay tiền nhưng không được, còn bị chị dâu mắng nhiếc đuổi về, vừa về đến nhà thì ngã bệnh.
"Nhà đệ đã thu xếp ổn thỏa chưa?" Từ Nhân hỏi.
"Đều ổn thỏa cả rồi ạ!" Sơn Oa cười toe toét, “Số bạc tiểu nhân mang về đã được đưa cho đại phu chữa chân cho cha rồi. Mẹ nghe nói tảng đá này của tiểu nhân có ích cho cô nương, nên bảo tiểu nhân ăn cơm xong phải đến ngay.”
"Chỗ đó cách xa đây không?" Từ Nhân rót cho cậu bé một cốc nước sơn tra, thứ này giúp tiêu hóa, lại được thêm chút mật ong, vị chua chua ngọt ngọt, chắc hẳn trẻ con đều thích.
“Không xa lắm ạ.”
Sơn Oa uống một ngụm nước sơn tra, híp mắt hạnh phúc, trong ngọt có chua, ngon quá!
“Nếu không xa, vậy chúng ta xuất phát luôn nhé? Ma ma, người phái một thị vệ về thông báo với quản gia một tiếng, kẻo chúng ta về muộn, Vương gia lại lo lắng.”
Dặn dò xong, nàng quay đầu lại thấy Sơn Oa vẫn đang ôm cốc nước sơn tra tu ừng ực, bèn cười nói:
“Đừng uống nhiều một lúc như vậy, nếu thích thì cứ cầm theo, khát lúc nào thì uống.”
Không cần nàng căn dặn, ma ma và Đông Tuyết đã chuẩn bị xong trà bánh, trái cây mang theo khi xuất hành.
Ngoài ra, còn chu đáo chuẩn bị thêm một hộp hạt dưa, đậu phộng để nàng giải khuây trên đường.
Đây là lần đầu tiên Sơn Oa được ngồi xe ngựa, trước đây cậu bé chỉ được ngồi xe bò mui trần mà thôi, vừa lên xe đã tò mò sờ mó, nhìn ngó khắp nơi.
Từ Nhân lấy một nắm hạt dưa đưa cho cậu bé, vừa ăn vừa hỏi chuyện, sau đó lại lấy bánh đào xốp, bánh Vân Phiến và các loại bánh điểm tâm khác mà Đông Tuyết mang theo đặt trước mặt cậu bé: “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Sơn Oa ăn một miếng bánh đào xốp thơm phức, giòn rụm, lại ăn thêm một miếng bánh Vân Phiến mềm dẻo, cảm thấy không thể ăn không của quý nhân, bèn biết gì nói nấy, đem tất cả những gì mình biết nói ra:
"Nhà tiểu nhân trước đây ở gần đó, núi bên kia phần lớn đều trọc lóc, có nhiều chỗ cỏ dại còn chẳng mọc nổi, nói gì đến trồng trọt, nên chúng tiểu nhân gọi là núi Trọc. Sau đó nơi đó xảy ra lũ lụt, rất nhiều nhà bị nước lũ nhấn chìm, nhà tiểu nhân cũng vậy, nên phải dọn đi nơi khác.
Nhưng ở đó có giấu bảo bối của tiểu nhân hồi bé, nên mỗi lần cha tiểu nhân về đó tế tổ, tiểu nhân đều đi theo, hòn đá đỏ này là tiểu nhân đào được ở vách núi phía sau mộ tổ. Bên đó còn rất nhiều đá như vậy..."
Từ Nhân vừa cắn hạt dưa, vừa nghe Sơn Oa thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng lại lấy bánh điểm tâm cho cậu bé. Sơn Oa rất hiểu chuyện, tuy thèm thuồng nhưng không dám ăn nhiều.
Mọi người ngồi trên xe vừa uống trà, vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Nhưng trên thực tế, từ phủ thành đến núi Trọc mà Sơn Oa nói ít nhất cũng mất một canh giờ rưỡi.
Từ Nhân thầm nghĩ: Thế này mà gọi là không xa?
Sơn Oa gãi đầu: “Là không xa mà, gần hơn nhà ngoại nhiều ạ.”
“...”
Bọn họ tiếp tục leo núi, Từ Nhân cúi đầu nhìn đôi giày thêu của mình, thầm ước có thể lấy đôi giày thể thao trong không gian ra.