Vu Nhạc đứng dưới lầu chờ Chung Duệ.

Thật ra cô không tin Chung Duệ sẽ lấy quần áo cho mình, cô chỉ thấy trêu chọc người đồng nghiệp NPC đẹp trai này rất vui thôi.

Đợi được nửa phút, cô mất kiên nhẫn.

Vu Nhạc thầm mặc chiếc áo khoác bẩn của mình vào, hóa thân thành quái vật lao vào màn mưa.

...

Lý Đào liều mạng chạy phía trước, trên người gã có ánh đèn pin yếu ớt, xung quanh tối đen như mực, Tô Thần Dương không muốn lạc hướng trong bóng tối, chỉ có thể chạy theo gã.

Không biết chạy được bao lâu, Lý Đào đã không còn đủ sức nữa liền chui vào gầm cầu thang, dựa vào đó thở hổn hển.

Cũng không biết đây là tòa nhà nào nhưng xung quanh ngoài tiếng mưa ra thì không còn tiếng động nào khác, nơi này hẳn là an toàn.

"Hộc hộc..." Lý Đào thở hổn hển, gã ngồi trên mặt đất cố gắng kiểm soát hơi thở. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một bóng người cao lớn chen vào, Lý Đào sợ hãi trực tiếp cầm đèn pin đập tới, sau đó chuẩn bị sử dụng đạo cụ để chạy trốn.

Đang chuẩn bị ném đạo cụ thì nghe thấy giọng nói của người đó.

"Lý Đào, là tôi."

Tô Thần Dương đỡ lấy đèn pin, che nguồn sáng, chỉ để lộ ra một chút ánh sáng nhỏ, cậu ấy cúi người đi vào gầm cầu thang.

Ánh sáng yếu ớt khiến Lý Đào nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, gã thở phào nhẹ nhõm.

Tô Thần Dương ngồi đối diện gã trên mặt đất, cả hai đều không còn hình tượng gì nữa.

Trên người họ ngoài mồ hôi ra thì còn có nước mưa, vô cùng chật vật.

Xung quanh ngoài tiếng thở gấp gáp của họ ra thì không còn tiếng động nào khác, bầu không khí căng thẳng qua đi, thay vào đó là sự ngượng ngùng.

Tô Thần Dương nhìn Lý Đào không nói gì.

"Trả đèn pin cho tôi." Lý Đào đưa tay ra.

Tô Thần Dương đưa qua, kết quả giây tiếp theo đã bị một con dao lạnh lẽo đã kề vào bụng, cậu ấy giật mình.

May mà Lý Đào không định giết cậu ấy, mà chỉ là cảnh cáo: "Không được nói những lời của những con quái vật vừa rồi ra ngoài, tất cả đều là giả, những con quái vật đó cố tình làm vậy, muốn gây ra mâu thuẫn giữa những người chơi, nghe rõ chưa?"

Im lặng một lúc.

Tô Thần Dương cố ý nói: "Nghe rõ rồi, đó chỉ là lời của quái vật, không thể tin được."

"Đúng, cậu cũng khá thông minh, đi theo tôi, tôi chắc chắn sẽ dẫn cậu vượt qua phó bản này." Lý Đào hài lòng cất con dao đi, còn vẽ cho đối phương một cái bánh lớn.

Trong bóng tối, ánh mắt Tô Thần Dương hơi chuyển động.

Lý Đào: "Những con quái vật đó hình như không đuổi theo, vừa nãy cậu có nghe nhiệm vụ phó bản không?"

Tô Thần Dương: "Ừ, bảo chúng ta khám phá trường học, hiện tại chúng ta đã đi qua sân vận động và ký túc xá của tòa nhà dạy học, tiến độ chỉ mới 20%, xem ra phải đi hết mọi ngóc ngách mới có thể đạt 100%."

Lý Đào: "Chết tiệt, nhiệm vụ phó bản không phải vào ban ngày mà lại ban đêm, ban đêm toàn là quái vật."

Tô Thần Dương: "Giờ chúng ta trốn đi sao? Ban ngày đi khám phá trường học có được không?"

Lý Đào: "Cậu đúng là thông minh, biết cách lách luật."

Mấu chốt quan trọng là họ có trốn được hay không...

Gầm cầu thang này không an toàn, một khi có quái vật đến sẽ trực tiếp chặn hết đường ra của họ, trên dưới trái phải đều là tường, đây là đường cùng.

Nghỉ ngơi một lát, sức lực đã hồi phục, Tô Thần Dương đứng dậy: "Chúng ta đi tìm một nơi trú ẩn khác, phải có nhiều lối ra."

"Được." Lý Đào đưa tay ra: "Chân tê rồi, kéo tôi một cái."

"He he he..."

Tiếng cười của một bà lão và giọng nói của Lý Đào chồng lên nhau!

Ngay gần đây!

Tô Thần Dương nhanh chóng kéo Lý Đào dậy, quay người định chạy thì thấy bóng đen bò bằng bốn chân ở cửa cầu thang.

"Ầm ầm!"

Một tiếng sấm nổ, tia chớp xé ngang bầu trời.

Một bà lão thân thể vặn vẹo bò trên mặt đất bằng bốn chân, đầu bà ta không có mặt, cả đầu đều là tóc, sau gáy mọc một cái miệng rộng đầy máu.

Bà ta phát hiện ra họ, lập tức đứng dậy khỏi mặt đất nhưng cơ thể vẫn ở trạng thái còng lưng.

Lý Đào và Tô Thần Dương tức thì đã biết đó là ai.

Là bà quản lý ký túc xá lưng gù!

"Tao ghét nhất là những đứa trẻ không ngoan ngoãn đi ngủ vào ban đêm, đã đến giờ tắt đèn rồi, tại sao tụi bây còn đi lang thang trong trường học? Tụi bây thật là không nghe lời..." Bà quản lý ký túc xá vừa nói, vừa nhanh chóng di chuyển lại gần họ! ( app TYT - tytnovel )

Ở hành lang ký túc xá, họ còn có thể tìm được cây lau nhà để chống đỡ, bây giờ xung quanh đều trống không.

Đầu óc Tô Thần Dương trống rỗng, theo bản năng lùi lại phía sau, kết quả lưng cậu ấy bị ai đó đẩy mạnh một cái! Cậu ấy lao thẳng về phía con quái vật.

Bàn tay già nua lập tức siết chặt cổ Tô Thần Dương, trong chớp mắt cậu ấy đã không thể thở được nữa.

Mắt Tô Thần Dương bị siết đến lồi ra, cậu ấy cố gắng dùng ánh mắt liếc nhìn người đứng phía sau.

Chỉ thấy Lý Đào run rẩy nói một câu: "Sử dụng đạo cụ dịch chuyển tức thời."

Dưới chân cầu thang, chỉ còn lại một chiếc đèn pin phát ra ánh sáng mờ.

"Chạy mất một đứa rồi? Không sao, lát nữa sẽ đi bắt nó." Bà quản lý ký túc xá tự nói một mình với cái miệng đầy máu sau gáy.

Trước mắt Tô Thần Dương tối sầm lại, cậu ấy sắp chết rồi.

Việc xấu duy nhất cậu ấy từng làm là chép bài của người khác, từ trước đến nay vẫn là một thanh niên tốt của xã hội, Tô Thần Dương không hiểu tại sao mình lại gặp phải cảnh ngộ bi thảm như vậy, đến cái thế giới kinh dị này rồi... còn bị chết ngay trong đêm đầu tiên.

"Bà ơi."

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, dường như Tô Thần Dương nghe thấy giọng nói của một cô gái.

...

"Hả... khụ khụ!" Chàng trai hít một hơi, cổ họng đau nhói, lại ngứa ngáy, cậu ấy không kiềm chế được mà ho sặc sụa, sau đó là hít thở từng hơi lớn theo bản năng.

Vu Nhạc lập tức bịt miệng cậu ấy lại: "Ho nhỏ thôi."

Tô Thần Dương hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ấy ngẩng đầu lên liền thấy Vu Nhạc Nhạc trong bộ đồ thể thao dính đầy máu và bụi bẩn.

Cậu ấy đang ngồi dựa vào tường, còn cô thì ngồi xếp bằng trước mặt cậu ấy, trên khuôn mặt đầy nụ cười: "Đừng lên tiếng nhé, nếu kéo theo bà quản lý ký túc xá đến, tôi sẽ không lo cho cậu đâu, bởi vì... cậu quá nặng rồi." Biểu cảm của cô lộ ra vẻ chán ghét.

Tô Thần Dương cúi đầu nhìn thấy ống quần của mình đầy vết xước, bẩn thỉu đen sì.

Vậy là cậu ấy đã được Vu Nhạc Nhạc cứu, cô còn kéo cậu ấy đến phòng học trống này.

"Cảm ơn." Tô Thần Dương thều thào trong cổ họng, thanh quản bị tổn thương khiến cậu ấy nói chuyện vừa đau vừa khó nhọc.

Vu Nhạc: "Không cần cảm ơn."

Tô Thần Dương chỉ nghĩ đến cảm giác cận kề cái chết lúc nãy đã thấy vô cùng tuyệt vọng.

Cậu ấy bị con quái vật siết cổ, mà Vu Nhạc Nhạc vẫn có thể cứu cậu ấy ra, bản lĩnh này không phải tầm thường.

Rõ ràng hai người họ đứng cạnh nhau, Vu Nhạc Nhạc chỉ cao ngang vai cậu ấy, vậy mà có thể kéo cậu ấy đến đây, quả thật không dễ dàng chút nào.

"Cái tên Lý Đào đó không phải người tốt đâu, đại lão, cô nhất định phải cẩn thận với anh ta." Tô Thần Dương nói một cách khó nhọc.

Lý Đào đã đẩy cậu ấy về phía con quái vật, sau đó gã mới có đủ thời gian sử dụng đạo cụ để trốn thoát.

Vu Nhạc thích thú nhìn ánh mắt khó hiểu và đau khổ của con người.

Đây chính là lý do cô thích giả làm người chơi, con người thật thú vị.

So với tâm tư của con người, những NPC đáng sợ đơn giản hơn nhiều, chúng chỉ thích giết chóc, không có nhiều khúc mắc, cũng không có nhiều toan tính.

"Vì vậy, ngay từ đầu tôi đã không quan tâm đến cả hai người họ." Vu Nhạc chống hai tay ra sau, thoải mái ngả người.

"Đại lão, tôi có thể cầu xin cô một chuyện không?"

Ánh mắt Vu Nhạc lóe lên vẻ thích thú: "Nói đi."

"Tôi có thể đi theo cô để khám phá trường học không? Yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe lời!" Muốn sống sót, trước tiên phải ôm chặt một cái đùi, Tô Thần Dương cảm thấy cô gái trước mặt này là người tốt.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play