117. Ngươi thật là tặng lễ
“Thật sự không cần đâu.” Kim đại nương cười nói: “Những thứ anh cho tôi ấy, tôi làm hai bộ chăn đệm mới tinh rồi. Còn mấy thứ cũ của nhà tôi, vốn định bỏ đi nhưng tiếc, thấy vẫn dùng được nên cháu tôi không cho tôi chiếc chăn cũ, tôi liền mang sang cho họ đắp, không phí phạm.”
Đinh Điền nghĩ đến những thứ mình đã đưa cho Kim đại nương… hình như đúng là có thể làm ra hai bộ chăn đệm thật, lúc này mới thoải mái: “Thế thì được, vậy tôi xin nhận mà không từ chối nữa.”
“Gì cung?” Kim đại nương nghe không hiểu từ ngữ văn vẻ này.
“Thì là tôi không khách khí, muốn đồ của bà đấy.” Đinh Điền đổi sang cách nói dân dã hơn: “Quần áo kia bà làm đến đâu rồi?”
Nếu nghe không hiểu, vậy thì đừng nói chuyện nữa, đổi chủ đề là tốt nhất.
“Tù phục ngày kia là có thể làm xong, đơn giản lắm, cắt hai mảnh, may lại là được. Đồ lót cũng đơn giản, thêm ba ngày nữa đảm bảo xong việc.” Kim đại nương rất đắc ý nói: “Tôi sợ có người thiển cận, lúc cắt vải, tôi liền nói, đây là để cho phạm nhân trong nhà lao mặc. Nếu ai cắt trộm vải mang về may quần áo cho mình mặc, đừng ngại xui xẻo nhé. Các cô ấy đều nói, thứ này không dám tham đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play