015 Huyện Thái Gia Đỗ Minh

Hơn nữa triều đình miễn thuế ba năm cho vùng này, huyện nha một chút thu nhập cũng không có. Nơi đây lại nghèo đến không xu dính túi. Chiến hậu khôi phục đâu có dễ dàng như vậy?

Từng có mười lăm cái thôn, hiện tại chỉ còn lại chín.

Bọn họ dù có muốn vơ vét của cải, vớt nước luộc (kiếm lợi bất chính), cũng phải có nước luộc cho họ vớt chứ!

Đang nói chuyện, bọn họ rốt cuộc đã đi tới nơi Huyện thái gia đang làm việc.

Trong thư phòng chỉ có hai người, một người ngồi trước bàn múa bút vẩy mực (viết lách), một người đứng bên cạnh đưa đồ vật cho Huyện thái gia.

Người đứng là thư đồng, Đỗ Trọng mười hai tuổi.

Mà người đàn ông trung niên đang ngồi, có bộ râu đen, một khuôn mặt chữ điền. Gương mặt có chút bão kinh phong sương (dãi dầu sương gió), không giống Huyện thái gia bình thường sống trong nhung lụa. Bởi vì đã từng thượng chiến trường, cho dù là một quan văn, cũng có một khí chất lạnh thấu xương như vậy.
Rốt cuộc là trải qua quá nhiều thử thách máu lửa, y phục thường ngày đều là phục sức nhà nông, trên đầu cũng chỉ đội một chiếc mũ phác đơn giản. Trên mũ được khảm một khối ngọc thạch tỉ lệ vẫn coi là vừa mắt.

Cả người hắn toát ra cảm giác sạch sẽ, gọn gàng, nhưng cũng đầy gian khổ, mộc mạc.

Bởi vì trong phòng không có bất kỳ vật phẩm trang trí nào, trừ kệ sách, giấy bút mực và đèn lồng. Chỉ có một chiếc lư hương bằng đồng bình thường, còn chẳng thắp huân hương, chỉ đặt đó cho đẹp mắt… Bởi vì hương liệu đắt đỏ vô cùng!

Cả huyện cũng chỉ có một tiệm tạp hóa bán hương liệu và văn phòng phẩm, mà toàn là hương liệu kém chất lượng, chẳng ra gì mà lại bán đắt cắt cổ. Đến cả Huyện lệnh đại nhân cũng chẳng dùng nổi.

Nhắc lại Huyện lệnh đại nhân, Đinh Điền lướt mắt qua toàn bộ thư phòng, rồi nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.

Đây chính là Huyện thái gia, Đỗ Minh, tự Đỗ Chí Minh.

Nói ra, hắn có chút quan hệ thân thích với Đỗ sư gia, cho nên Huyện thái gia mới nể trọng Đỗ sư gia. Đỗ sư gia cũng vui vẻ ở lại cái huyện thành nhỏ vùng biên thùy khổ hàn này, theo Huyện thái gia chịu khổ.

Chờ viết xong chữ, Đỗ Trọng cất đồ vật lên. Huyện thái gia đi rửa tay, rồi mới ngẩng đầu, chào hỏi họ: “Tử Kiến à… Ai? Này chẳng phải Đinh Điền sao?”

“Lão gia.” Đinh Điền ôm quyền, làm một lễ tiết giữa quan võ và phụ tá: “Tiểu nhân mãn tang, đến nha môn xem sao. Nếu có thể, tiểu nhân có được nhậm chức không ạ?”

“Còn xem gì nữa? Trực tiếp đến là được.” Huyện thái gia ngồi xuống chủ vị, vẫy tay: “Ngồi đi, đều ngồi cả.”

Gian ngoài thư phòng Huyện thái gia là một tiểu phòng khách. Thường thì những người thân cận đến đều được tiếp kiến ở đây. Còn phòng khách chính thức thì dùng để tiếp đãi khách quý và người ngoài.

Huyện thái gia bảo ngồi, hai người họ mới dám ngồi xuống.

Tiểu thư đồng Đỗ Trọng mang nước trà và một mâm điểm tâm lên cho họ.

Điểm tâm này chỉ có thể ngắm, ăn thì không thể, đây chỉ là vật trang trí thôi.

“Đinh Điền à, ngươi có thể đến, ta thật cao hứng. Phụ thân ngươi là một anh hùng, ta không thể phụ lòng ông ấy. Cho nên chức vị này, dù ba năm rồi, vẫn luôn trống, ta cũng không để người khác thế chỗ.” Hắn đây là muốn bán một cái ơn huệ cho Đinh Điền, cho hắn biết, cái công việc béo bở này, vẫn luôn giữ cho hắn đó.

“Đa tạ lão gia chiếu cố.” Đinh Điền rất biết điều, lập tức tỏ ra cảm động đến rơi nước mắt, vô cùng ngây ngô như chưa từng trải.

Việc này cũng rất phù hợp với thân phận của hắn, một hài tử nhà tiểu lại chưa từng ra khỏi phạm vi huyện thành.

“Ngươi ba ngày nữa cứ đến đây đi. Hiện tại huyện nha mới xây dựng, chỗ nào cũng cần nhân thủ giúp đỡ.” Huyện thái gia vô cùng dễ tính: “Chuyện lao ngục bên kia đều giao cho ngươi quản. Cha ngươi năm đó quản lý cũng không tồi, hiện tại ngươi tiếp nhận vị trí của ông ấy, bản quan hy vọng ngươi cũng có thể con kế nghiệp cha.”

“Cảm ơn lão gia tín nhiệm.” Đinh Điền vội vàng tỏ lòng trung thành: “Tiểu nhân nhất định quản lý tốt lao ngục.”

Huyện thái gia trao đổi ánh mắt với sư gia, sư gia liền cười ha hả mở miệng: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Huyện nha hiện tại mới lập lại, việc quá nhiều. Ngày hậu thiên (ngày kia), lão gia muốn đi phủ thành một chuyến. Sau khi ngươi đến, hãy làm việc chăm chỉ. Hy vọng khi chúng ta trở về, lao ngục có thể vận hành trôi chảy.”

“Vâng, tiểu nhân đã biết.” Đinh Điền cúi mắt: “Nhất định không để lão gia thất vọng.”

016 Huyện Lệnh Thăng Quan

Chờ uống xong một chén trà, Đinh Điền liền cáo từ.

Hắn rời đi sau, Huyện thái gia và sư gia liền thả lỏng hơn nhiều: “Thế nào rồi?”

“Là một hài tử thành thật, phỏng chừng có thể thấu hiểu chúng ta.” Sư gia cũng thấy khó xử: “Hơn nữa, phòng giam… có gì đâu mà làm loạn?”

Bên trong ngay cả phạm nhân cũng không có, làm sao mà làm loạn được? Dù có ôm tiền cũng chẳng có phạm nhân nào để cho hắn ôm…

“Thôi, không có cách nào, hiện tại cứ vậy đi.” Huyện thái gia bất đắc dĩ thở dài: “Dù sao mấy tháng nữa, ta sẽ đi.”

“Còn chưa chúc mừng lão gia thăng nhiệm tri phủ.” Vẻ mặt sư gia chuyển thành ý cười rạng rỡ: “Đi phủ thành, có thể so với ở cái ổ chuột này, mạnh hơn nhiều.”

Huyện lệnh bởi vì giữ thành có công (thật ra thành đã bị đánh tan hoang, chỉ là hắn kiên trì không lùi, tình nguyện cùng địch nhân chiến đấu trên đường phố, tử thủ; cuối cùng, vẫn là để những người như họ chờ được viện quân), đã được khen thưởng một lần. Hiện tại lại xây thành có công, được thăng nhiệm làm Tri phủ phủ Bắc Phong, sắp đi phủ thành nhậm chức.

Chỉ là tin tức này là tin tức nội bộ, trừ Huyện lệnh đại nhân và sư gia, vẫn chưa có người khác biết.

Bởi vì chỉ có cấp trên rò rỉ chút thông tin, Tri phủ đại nhân cũng vẫn còn đang tại phủ thành, không biết tiền đồ của hắn sau này thế nào. Cho nên mọi người đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện này, chỉ xem thời gian sẽ an bài ra sao.

“Cũng không có gì đáng mừng, phủ thành… cũng khó khăn lắm!” Huyện thái gia không vui vẻ lắm với việc thăng quan: “Nếu là trực tiếp đi phủ Thuận Thiên thì còn đỡ hơn nhiều.”

“Ngài cũng đừng nghĩ nhiều.” Sư gia biết, Huyện thái gia thật ra sớm đã nên được thăng chức khi giữ thành có công. Thế nhưng cấp trên lại chia cắt công lao của hắn, cho nên chỉ ban lệnh khen ngợi và trọng thưởng, chứ chưa cho thăng quan.

Lần này xây thành, cũng là kìm một hơi, nhất định phải tạo ra chút chiến tích, vẫn là chiến tích thực sự mà cấp trên không thể nào chia cắt được.

Lúc này mới có được thành trì huyện thành kiên cố như vậy.

Đáng tiếc, cái khẩu khí này tranh giành được rồi, nhưng bề ngoài thì sáng sủa mà bên trong lại mục nát.

“Có thể không nghĩ nhiều sao?” Cái khẩu khí này của Huyện thái gia, cuối cùng cũng xuôi đi một chút: “Ngưu Giác huyện, từng là nơi ta tử thủ không lùi bước. Tân huyện thành, lại là ta từng viên gạch viên ngói xây lên. Muốn nói không có tình cảm, vậy thật đúng là người vô tình.” “Lão gia, ngài nghĩ như vậy, chúng ta việc cần làm đều đã làm xong rồi. Nghe nói tân Huyện lệnh được điều đến đây, là cháu rể của Tri phủ đại nhân. Hắn lúc trước đã khấu tiền của chúng ta, nơi đây tan hoang, cuối cùng chẳng phải thân thích nhà hắn tiếp nhận sao? Ngài và ta có thể thanh liêm, không tham một đồng, hắn có làm được không?” Sư gia lúc này liền phát huy tác dụng: “Ba năm trước đây chiến tranh, đánh huyện thành tan nát, chẳng còn lại gì. Chúng ta ở đây trùng kiến huyện thành, mọi thứ từ nền móng đều sạch sẽ. Việc gì trước kia cũng đều xóa bỏ hoàn toàn. Hơn nữa chúng ta ba năm không có thuế phú, tân Huyện lệnh gần đây liền phải thu thuế, ngài nói dân chúng sẽ nghĩ thế nào?” Huyện thái gia vừa nghe liền vui vẻ: “Các bá tánh không quá minh bạch chuyện này. Ngài ở lại, có thể nói một chút với bọn họ. Tân Huyện thái gia, ai mà biết chứ?”

Đây đúng là một cái hố đã đào sẵn. Cứ xem tân Huyện thái gia có thể bãi bình (giải quyết êm đẹp) không.

Phủ Bắc Phong gần biên giới, tiếp giáp khu vực du mục dân tộc, cho nên dân phong nơi đây bưu hãn (mạnh mẽ, dũng mãnh). Khi đánh giặc, thật sự rất hiệu quả, nhưng ngày thường cai trị thì có chút bất tiện.

Bản địa lại có không ít thôn cùng họ tồn tại. Những thôn xóm gia tộc ấy, đôi khi, ngay cả mặt mũi Huyện thái gia cũng không nể, bởi vì họ đông người, đoàn kết. Ngay cả Huyện thái gia hắn, cũng không thể không nhượng bộ vài bước.

Đây chính là lực lượng tông tộc bản địa.

“Lời nói không thể nói như vậy, người mới đến nếu không cho lực (làm việc không hiệu quả), ta cái chức tư này, cũng rất khó làm…” Huyện thái gia lắc đầu: “Hy vọng ta đã đặt được nền móng tốt, có thể làm hắn trân trọng.”

Hắn ở đây làm huyện lệnh mười năm, vì giữ thành có thể nói là xả thân quên mình. Hy vọng người tiếp nhiệm có thể tiếp tục trân trọng cục diện không dễ dàng này.

Sư gia gật đầu theo hắn: “Chỉ cần hắn không ngu ngốc, sẽ không làm cho cục diện tốt đẹp này trở nên hỗn loạn. Ít nhất, cũng phải duy trì.”

Hai người họ ở bên nhau nói những việc này, chỉ có hai người họ biết. Đinh Điền đã rời đi, không hề hay biết. Hắn đi đến một tửu lầu mới xây ở huyện thành… Đối diện, có một quán mì, chỉ bán loại mì Dương Xuân đơn giản nhất.

Nhiều nhất là cho ngươi thêm một đĩa dưa muối, còn nếu muốn quý hơn một chút thì có trứng vịt muối, năm tiền đồng một quả.

Trứng vịt không đáng tiền, một văn tiền một quả, nhưng muối thì đáng giá. Nước muối ướp trứng vịt muối, nông gia đều không đổ đi, mà trực tiếp dùng làm muối ăn, khi nấu ăn, thêm vào món ăn, thường có vị mặn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play