011 Bữa Cơm Đoàn Viên

Nhà ai có người vào phòng giam, mà chẳng chuẩn bị một chút? Chẳng nói nhiều, mỗi lần trong nhà lao có tân phạm nhân đến, mỗi người đều có thể chia được ba năm lạng bạc. Không có bạc thì cũng chẳng cần đặc biệt chiếu cố.

Phòng giam thời cổ đại, điều kiện còn kém hơn cả nhà dân chúng. Nhưng Đinh Điền là cảnh ngục mà! Hắn thấy vậy không hay. Phạm nhân có chuẩn bị thì cứ nhận, rồi có thể chiếu cố họ hơn một chút, ví như cho đồ ăn ngon hơn chẳng hạn. Còn không có thì thôi, dù sao cũng là kẻ phạm tội, không cố ý tra tấn họ là được.

Hắn thu thập một chút đồ đạc, mang theo mười lạng bạc, một túi tiền đồng, chuẩn bị một bộ quần áo ra cửa.

Quế Hoa tới gọi hắn đi ăn cơm. Đinh Điền liền sang nhà nhị thúc.

Bởi vì hôm nay là ngày rằm tháng hai, cả nhà họ muốn ăn một bữa cơm đoàn viên.

Nhà nhị thúc là tam tiến sân, gian nhà đầu tiên lùi vào trong, hướng ra ngoài mở cửa, là tiệm tạp hóa trong thôn. Gian thứ hai là nơi nhị thúc và nhị thẩm ở, các đường đệ thì ở sương phòng phía đông và tây, dãy nhà cuối cùng phía sau là nơi đường muội ở, rồi sau nữa chính là sân.

Hậu viện dựa vào bức tường phía bắc là các loại chuồng trại, nơi nuôi gia súc. Một khoảng sân khác thì dùng để các loại nông cụ, xe ngựa. Một khoảng sân còn lại là kho lúa.

Mà hậu viện cũng không phải hậu hoa viên của nhà giàu có, mà là vườn rau, do nữ quyến trong nhà chăm sóc. Mỗi năm rau dưa thu hoạch cũng không ít.

Bởi vì nói phải bồi bổ cho cháu trai, nhị thúc Đinh gia đã làm thịt hai con gà trống tơ. Hầm một nồi nấm to. Lại dùng thịt khô xào giá đỗ.

Hai món ăn, phân lượng rất lớn, món chính là cơm trắng nấu bình thường.

Chờ đến khi cả nhà tam thúc sang, tam thẩm không chỉ đến người, còn mang theo một món ăn. Nàng mang cọng hoa tỏi non trong nhà cắt một đợt, rửa sạch sẽ đặt vào chậu, còn mang theo trứng gà sang. Dùng bệ bếp nhà nhị thúc, xào một đĩa lớn cọng hoa tỏi non xào trứng gà.

Cả nhà ngồi quây quần bên nhau, ăn một bữa cơm chiều thịnh soạn.

Trong bữa tiệc, Đinh Điền nói cho nhị thúc và tam thúc biết tính toán của hắn: “Ngày mai cháu đi huyện thành xem sao, nếu có thể, liền đi huyện thành nhậm chức…”

Hắn suýt nữa thì nói “đi làm”.

“Không tệ, cũng nên đi xem. Hiện tại đều đang chuẩn bị vụ xuân, nghe nói Huyện thái gia cũng rất coi trọng. Mới đánh giặc xong được ba năm, miễn thuế cũng vừa qua rồi, năm nay bắt đầu phải nộp thuế.” Đinh Đại Giang gật đầu: “Ngươi đi làm, còn ruộng đất thì sao?”

“Ruộng đất cho thuê rồi. Cháu thấy nhị thúc và tam thúc đều không lo liệu xuể quá nhiều việc, nên cháu liền cho nhà Đinh Khản thuê.” Đinh Điền gắp một chút cọng hoa tỏi non ăn: “Nhà họ cũng rất khó khăn, cháu còn hứa hẹn, chờ nhị thúc tam thúc hai nhà dùng xong trâu cày, có thể cho nhà họ dùng.”

“Trong nhà ngưu đủ dùng, đến lúc đó chia cho nhà họ một con là được.” Đinh Đại Hà nuốt xuống đồ ăn trong miệng: “Nhà họ cũng không dễ dàng, Khản tử… Ha hả….”

Mỗi lần nhắc tới Đinh Khản, người trong thôn đều sẽ mỉm cười thiện ý.

“Hiện tại đừng nhìn người ta nghèo, tương lai khẳng định giàu có. Ngươi xem kia hài tử đông đúc… Chậc chậc chậc!” Đinh Đại Giang vui vẻ trêu chọc: “Chỉ là gả con gái, phải đòi bao nhiêu lễ hỏi đây a?”

Bởi vì con cái nhà họ nổi tiếng là mắn đẻ, tương lai nhà ai con nối dõi thưa thớt, khẳng định sẽ để ý đến khuê nữ nhà họ.

Thế nhưng nhị thẩm lại sờ sờ đầu đường muội Quế Hoa: “Quế Hoa nhà chúng ta cũng mười ba tuổi rồi, qua hai năm là mười lăm.”

“Nhị thẩm, không vội.” Đinh Điền gắp một miếng thịt gà cho đường muội Quế Hoa: “Muội muội Đinh Điền của ta, không lo gả.”

Tiểu cô nương Quế Hoa cười với Đinh Điền, dùng đũa kẹp miếng thịt gà chia đôi, chính mình giữ lại một nửa vẫn dính xương, nửa còn lại toàn là thịt, nàng đưa cho Đinh Cát, tiểu nhi tử sáu tuổi nhà nhị thúc.

Đinh Điền lại gắp một miếng cho tiểu cô nương Trà Hoa, kết quả hắn thấy tiểu cô nương Trà Hoa cũng giống tiểu cô nương Quế Hoa, kẹp miếng thịt gà chia làm hai phần, cho Đinh Thành một miếng toàn thịt, chính mình giữ lại miếng thịt dính xương.

Trong nhà thế mà không ai cảm thấy có gì đó không đúng!

Hai tiểu cô nương ăn nấm nhiều, rau nhiều, nhưng lại thiếu thịt.

Đinh Điền lại lần nữa thấy được sự chênh lệch giữa nam nữ thời cổ đại, quá lớn, đều sắp đuổi kịp cái rãnh biển sâu và rộng đến vậy.

May mắn, hắn xuyên qua là một nam nhân. Nếu là một nữ nhân, hắn thề sẽ tự sát.


012 Tiến Huyện Thành

Đinh Điền ngày hôm sau sáng sớm liền dậy, tam thẩm đưa cho hắn cháo trứng gà: “Ăn nhiều một chút. Hôm nay Đinh Mặc cũng đi huyện thành, vừa hay, hắn biết đánh xe, để hắn đánh xe, đưa ngươi đi.”

Đinh gia có xe ngựa, tuy là xe ngựa rất đơn giản, chỉ có một thùng xe lộng gió, nhưng trong thôn cũng là một vật hiếm lạ.

Đinh Điền ở trong xe đính thêm lớp vải nỉ lông mỏng, để chắn gió. Hắn ngồi bên trong, không cần thổi gió lạnh.

Bất quá, tình hình giao thông thời cổ đại thật đáng lo, xe cũng không có hệ thống giảm xóc, xóc nảy thật sự.

Suýt nữa làm bữa sáng của hắn lộn ruột ra ngoài.

Đinh Mặc và Đinh Điền ngang hàng, chỉ là tuổi tác lớn hơn hắn, Đinh Điền gọi hắn một tiếng Mặc ca.

Đinh Mặc đánh xe, hắn vào thành mua đồ, thường ngày chỉ gánh đi. Bất quá có xe ngựa của Đinh Điền, đã tiện lợi hơn nhiều.

Đinh gia có một con ngựa chạy chậm sáu tuổi.

Đây là ngựa Đinh Đại Hải cưỡi khi trở về.

Vẫn luôn được nuôi ở nhà tam thúc. Buổi sáng tam thúc đã đến để thắng xe cho hắn.

Tiểu thân thể Đinh Điền cũng không cưỡi được ngựa, chỉ có thể đi xe ngựa. Hơn nữa, nguyên chủ cũng đâu biết cưỡi ngựa.

Đinh Mặc vội vàng đánh xe ngựa, đưa Đinh Điền, một đường thuận lợi tới huyện thành.

Đinh Điền lần đầu tiên nhìn thấy huyện thành thời cổ đại.

Huyện thành được xây rất lớn, đại khái là bởi vì là huyện thành biên giới đi. Tường thành phi thường cao, hơn nữa có tường đống, tường chắn mái cùng lỗ quan sát từ từ.

Rất mới, bởi vì chiến hỏa đã hủy hoại thành trì ban đầu. Thành trì hiện tại là mới xây lên, vừa nhìn đã thấy rất chắc chắn.

Cửa thành có lính canh gác, là binh lính.

Đinh Mặc và bọn họ quen biết, chào hỏi liền vào thành.

“Mặc ca, các ngươi quen nhau à?” Đinh Điền hỏi Đinh Mặc.

“Quen biết, quen mặt.” Đinh Mặc cười: “Lúc đánh giặc, trong thôn điều động nông phu đi vận lương, ta đã đi rất nhiều lần, đều gặp qua bọn họ. Đại gia không biết tên họ của nhau, nhưng cũng coi như là cùng nhau từng tòng quân, sơ giao. Mỗi lần ra vào đều được tiện lợi thôi. Sau này đánh giặc xong, trừ một số binh lính đã hồi phục trở về, còn có những người không thể quay về, bọn họ ở phía bắc tân huyện thành, xây dựng một binh doanh, đóng quân ở đây, về sau liền bén rễ nảy mầm tại đây.”

Binh doanh được bố trí ở phía bắc, cũng là để phòng ngừa địch nhân từ phía bắc.

Tuy rằng nói đã ngừng chiến, lại còn thắng lợi, nhưng vẫn không sợ vạn nhất. Đối phương nếu lại đến, vẫn phải đánh.

“À.” Đinh Điền nhìn nhìn bốn phía.

Phát hiện huyện thành này quả nhiên là mới xây lên, đường phố trong thành quy hoạch rất tốt, có nhà cửa, nhưng lại ít người.

Điểm này lại phải nói đến cách bố trí thành trấn thời cổ đại.

Huyện thành này có địa hình dạng trường điều, huyện nha nằm ở khu vực trung tâm huyện thành, có tường vây bảo vệ. Do địa hình, chỉ mở hai cổng phía nam và bắc.
 


Mỗi ngày nam, bắc hai cửa thành mặt trời mọc thì mở, mặt trời lặn thì đóng. Những nhà tương đối giàu có và đông đúc thì ở trong thành trấn, được tường vây cùng quan binh bảo hộ.

Trừ cái đó ra, bổn huyện thiết lập năm vị lý trưởng, mười lăm vị trưởng thôn, ba thôn là một dặm. Nhưng trải qua chiến loạn sau này, dân cư giảm mạnh, còn có thôn căn bản đã thành phế tích. Cho nên hiện tại chỉ có ba vị lý trưởng, chín vị trưởng thôn.

Những thôn này do nha môn thống trị và bảo hộ nhưng lại không thể bảo vệ đúng chỗ, hoàn toàn dựa vào tự trị. Bởi vậy mới có câu nói “Thôn dũng”, tức là những tráng niên nam tử trong thôn cầm săn xoa (dụng cụ săn bắn) linh tinh, các loại vũ khí, ở thời loạn, tuần tra thôn, bảo vệ gia viên.

Đồng thời, trong thôn cũng có tường vây, rất cao, hơn hai mét. Đây là cảnh tượng không thể thấy ở những nơi giàu có và đông đúc.

Giữa các thôn cũng sẽ có khác biệt. Những thôn hơi giàu có và đông đúc một chút sẽ xây tường đất làm rào chắn, cũng sẽ có thôn dân khỏe mạnh hơn phụ trách tuần tra ban đêm. Nhưng những thôn nghèo khó chỉ có thể dựa vào chính mình. Vật che chắn duy nhất của họ chỉ là một hàng rào quanh sân ngoài nhà, chỉ có thể ngăn được một số gia cầm, gia súc đôi khi còn chui vào được, huống chi là người.

Về điểm này, thôn Đinh Gia đã làm vô cùng tốt, cho nên Đinh lý trưởng ở chỗ Huyện thái gia rất có thể diện. Hơn nữa, thôn Đinh Gia xem như đại thôn bản địa, một địa đầu xà, là thôn giàu có nhất trong huyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play