Tưởng Sương từng bôi thuốc cho cậu, thuốc tan bầm, dung dịch đỏ thẫm thấm vào móng tay không thể rửa sạch. Thứ đầu tiên bị hành hạ bởi cái nghèo chính là thể xác, đầu ngón tay cô chạm vào làn da thô ráp, gồ ghề không thể vuốt phẳng. Dù có qua bao nhiêu năm tháng đi chăng nữa thì máu thịt cũng không thể đúc thành sắt thép, cô cảm thấy như có vật thể lạ trong mắt, khiến đôi mắt tiết ra chất ẩm ướt, muốn xóa đi thứ cảm xúc kỳ lạ mà tồi tệ này.
Phó Dã không cử động, cơ thể thẳng đứng, đường nét cơ bắp căng chặt, chắc như bức tường rõ ràng dưới ánh sáng. Trên lưng cậu có hai vết dao dài, Tưởng Sương không thể tưởng tượng ra được con dao đó dài thế nào. Khi nhìn thấy vết thương này, cô không kìm được tiếng thở dài rất nhẹ, hai vai cũng chùng xuống. Cô bóp kem thuốc bôi lên, vô thức hành động nhẹ nhàng hơn. Phó Dã không nhúc nhích như chẳng hay biết, chỉ im lặng, căng cứng hệt tượng đá.
Bôi thuốc xong là thay băng gạc sạch.
Phó Dã mặc áo hoodie lên, cả người trông khỏe hơn nhiều. Khuyết điểm duy nhất chính là những sợi râu mọc lún phún trên cằm. Đã mấy ngày liền cậu không cạo râu rồi, giờ cả người mệt rã rời chỉ muốn nằm xuống giường.
Tưởng Sương nảy ra ý định, đề nghị muốn cạo râu cho cậu.
Thậm chí Phó Dã chưa cần suy nghĩ đã từ chối, ngả người về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Cậu nhíu mày, rõ ràng nghi ngờ lời cô.
“Cậu biết làm không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play