Giường quá cứng, Tưởng Sương tưởng mình đang nằm ở ký túc xá, cô mơ màng thiếp đi, khi mở mắt ra thì trời đã sáng.
Ánh sáng len lỏi qua cửa sổ, tấm giấy dán trên kính đã bị bóc đi lấm chấm, chia ánh sáng ra thành từng chùm, trong ánh sáng ấy những hạt bụi như đang nhảy múa. Cô mơ màng nheo mắt nhìn một lúc mới định thần lại, đây không phải ký túc xá, cô đã ngủ qua đêm ở phòng trọ của Phó Dã.
Tưởng Sương quay người sang thấy Phó Dã đang ngủ trên ghế sofa.
Cậu nằm duỗi dài người trên ghế sofa, vẫn mặc y nguyên bộ quần áo ban ngày, tay chân duỗi ra, mái tóc bù xù như cỏ dại mọc tự do ven đường, vứt đâu cũng sống được.
Một chùm ánh sáng chiếu vào mặt cậu, ngang qua sống mũi, tạo thành một bức tranh tĩnh vật lộn xộn.
Tưởng Sương không biết đêm qua cậu về lúc nào. Trên người cậu không có vết thương mới nào, trong không khí có mùi rượu, có lẽ việc kia đã được giải quyết rồi.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Dã đột nhiên mở mắt ra, bầu không khí tĩnh lặng bị xé toạc một đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play