Mặc Dạng cứ thế mà sống tiếp trên Vô Danh Phong.
Chớp mắt đã ba tháng trôi qua.
Ngoài Ổ Dụ mỗi tháng đến thăm cậu một lần, trên đỉnh Vô Danh Phong không có bất kỳ sinh linh nào có thể nói chuyện cùng cậu. Ngay cả vị sư phụ danh nghĩa của cậu — Tiên Tôn — cũng chưa từng hạ sơn.
Cuộc sống trên núi kham khổ vô cùng, Mặc Dạng từ trước đến nay chưa từng trải qua cảnh khổ như vậy.
Mỗi ngày cậu đều phải quét tuyết, mười đầu ngón tay sưng phồng như củ cải, vừa vì lạnh đến tê tái, vừa vì bị cán chổi đập vào đến rớm máu. Sau một thời gian nếm đủ gian nan, cuối cùng cậu cũng hình thành được thói quen sinh hoạt, đến giờ Mẹo là tự động tỉnh dậy.
Thế nhưng bậc đá dài hơn hai ngàn thước ấy, mỗi lần quét từ chân đến đỉnh mất trọn một ngày. Đến khi xong việc đã là lúc chiều tà, thân thể rã rời như sắp vỡ vụn, cậu chỉ còn sức uống một viên Thanh Trần Đan, phủi bụi trên người rồi mệt mỏi trèo lên giường, thiếp đi cho đến khi trời sáng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT