Đối với bọn họ mà nói, không có ruộng đất thì vẫn sẽ khiến cho bọn họ có cảm giác rất không an toàn.
Tô Lãm Nguyệt gật đầu, nói: “Ta đang có ý nghĩ này, nếu như có thể trồng lương thực thì càng tốt, cho dù tạm thời không trồng được lương thực thì ít nhất trước mắt cũng phải trồng được một chút rau dưa, chỉ dựa vào rau dại trong núi cũng không phải là kế lâu dài.”
Ý tưởng này của nàng thực ra đã xuất hiện từ rất lâu rồi.
Chỉ là lúc ấy thôn Liệp Hổ không có bao nhiêu người, cho nên mới trì hoãn chưa đưa vào thực tiễn.
Hiện tại nhiều cu li từ trại Hùng Sư tự mình dâng tới cửa như vậy, vậy thì cũng đừng trách nàng không khách khí.
"Vậy thì khai hoang! Mặc dù không có nhiều cuốc như vậy nhưng chỉ cần một số người cuốc đất, một số khác nhổ cỏ, nếu không thì còn có thể chặt cây, dù sao sẽ luôn có việc để làm." Trưởng thôn Trương gật đầu nói.
Nghĩ đến cảnh không bao lâu nữa bọn họ sẽ có thể có ruộng đất của mình, trưởng thôn Trương hưng phấn không thôi.
Nhưng rất nhanh ông ấy đã bình tĩnh lại.
Khai hoang đã có thể có ruộng đất nhưng còn hạt giống làm sao bây giờ?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play