Nhưng cho dù không chảy máu thì vết thương này cũng cần được bôi thuốc và băng bó, bằng không thì vết thương thế kia vẫn sẽ chuyển biến xấu.
Chờ sau khi xử lý tốt vết thương, Mạnh Hòa mới thay một bộ đồ khác rồi ngẫm nghĩ kỹ về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
“Tô Lãm Nguyệt!” Gã ngồi ở chỗ tối tăm, cái miệng lẩm bẩm tên của Tô Lãm Nguyệt, mỗi một chữ đều cực kỳ phẫn nộ và tràn ngập thù hận đến tận xương tủy.
Nếu như nói về quá khứ thì gã ghét Tiêu Hành hơn.
Lần đầu tiên gã tới U Châu cũng không phải năm mười tám tuổi mà U Châu vương phủ xảy ra chuyện.
Mà còn sớm hơn nữa, đó là vào lúc gã mười ba tuổi và Tiêu Hành mới tám tuổi.
Gã của năm mười ba tuổi đã mất đi người duy nhất có thể chở che cho mình là mẫu thân, trông có vẻ như gã không phải lo ăn lo mặc gì khi sống trong vương thất Thanh Sở, nhưng thực tế là sống như một con chó không có tôn nghiêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play