“Khi còn bé ta là một đứa trẻ không thích ngồi yên, đặc biệt không thích đọc sách.” Nói tới đây, Tiêu Hành không kiềm chế được mà đỏ mặt.
Đừng nói là khi còn bé, cho dù hiện tại thì hắn cũng vẫn không thích đọc sách.
Đúng là nhận biết hết các chữ, nhưng chữ viết chỉ có thể coi ở mức trung bình.
Còn những chuyện cầm kỳ thư họa mà công tử văn nhã có thể làm được thì hắn toàn là gà mờ, thậm chí còn chẳng bằng kẻ gà mờ.
“Khi đó nghịch ngợm, nên nghĩ trăm phương ngàn kế muốn chọc giận phu tử. Đám phu tử thấy ta hồ đồ ngu xuẩn thì lần lượt đều xin nghỉ và rời đi. Sau đó phụ vương ta thật sự hết cách rồi, nên trực tiếp tự mình dẫn ta theo bên cạnh để dạy dỗ.” Nói tới đây, Tiêu Hành lại không nhịn được mà cười ra tiếng lần thứ hai.
“Nhưng Nguyệt Nguyệt không biết đâu, phụ vương của ta cũng là một người thô kệch không biết nhã nhặn là gì. Vì thế mà võ công của ta - người được ông ấy dẫn theo bên cạnh - cũng tiến bộ liên tục, nhưng chữ viết thì vẫn tựa như chó bò. Đến cuối cùng, nương của ta thật sự không nhìn nổi nên để ta theo bà ấy đọc sách một canh giờ mỗi ngày.
Bà ấy cũng không mong ta tài hoa văn nhã, nhưng cũng không thể để ta lớn như vậy mà chẳng nhận biết được mấy chữ, hơn nữa chữ viết còn xấu như thế. Nếu như vậy thì còn đọc binh thư kiểu gì, sau này viết quân lệnh cho thuộc hạ thì chưa chắc thuộc hạ đã hiểu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT