Đúng như Tô Lãm Nguyệt đoán, mặc dù vừa rồi Chi Nam bị Tô Lãm Nguyệt cầm chân, nhưng Mạnh Hòa cũng không hề lơ là cảnh giác với Tô Lãm Nguyệt. Gã đợi cho đến khi tận mắt chứng kiến độc cổ trùng trong tay Chi Nam được thả trên người Tô Lãm Nguyệt. Cổ trùng này đầu tiên bám vào da thịt, sau đó rất nhanh tiến vào bên trong, chạy đến xương cốt. Có thể nói, loại độc trùng này một khi đã bám vào da thịt của người nào, người đó chắn chắn sẽ trúng trùng, hầu như không có ngoại lệ.
Vì vậy Mạnh Hòa cũng cho rằng Tô Lãm Nguyệt nhất định là đã trúng trùng rồi, như vậy, Tô Lãm Nguyệt sẽ bị gã thao túng. Nghĩ tới đây, Mạnh Hòa không khỏi buông lỏng cảnh giác. Đương nhiên, sự buông lỏng cảnh giác này chỉ dành cho Tô Lãm Nguyệt, một người trong mắt hắn không có mối đe dọa, nhưng cũng không phải dành cho Tiêu Hành.
"Tiêu Hành, ta không biết Ung Vương đang nắm trong tay nhược điểm nào của ngươi, nhưng bây giờ Ung Vương đã bị hạ độc trùng. Nếu bây giờ ngươi lập tức dừng tay, ta sẽ giúp ngươi đối phó với Ung Vương?". Mặc dù vẻ mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt kia dường như đã chắc chắn nắm phần thắng trong tay.
Đúng lúc này, Tô Lãm Nguyệt, người mà hắn cho rằng không còn khả năng uy hiếp, người mà hắn thậm chí còn không thèm để vào mắt, lại ra tay đánh lại hắn.
Độc cổ trùng?
Cũng không phải chỉ có Chi Nam có.
Nói về cổ thuật, Tô Lãm Nguyệt chính là tổ tiên của Chi Nam. Đây là thời điểm thích hợp để ra tay, tên Mạnh Hòa Ba Nhĩ Hồ kia cũng đang buông lỏng cảnh giác với nàng. Cho nên…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play