Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Lãm Nguyệt và Tiêu Hành dắt tay nhau đi tới ngự hoa viên.
Hoàng đế đời trước xa xỉ quen rồi, vì thế cho dù dời đô tựa như chạy trốn mà cũng không quên xa hoa lãng phí khắp nơi, cho nên ngự hoa viên này cũng như thế.
Các loài hoa quý báu ở đây đếm không xuể, cho dù là ngày thu thì vẫn nở rộ như thường.
Tô Lãm Nguyệt và Tiêu Hành dắt tay nhau chậm rãi đi dạo.
Tô Lãm Nguyệt chợt nói tới dự định tương lai: “Chờ sau khi bớt bận rộn thì chúng ta hãy đi ra ngoài dạo phố như trước đây nhé, hoặc đi du ngoạn ở xung quanh.”
Nàng nghĩ nhất định sẽ có ngày trời yên biển lặng. Đến lúc ấy, nàng không cần chăm lo việc nước như bây giờ, bởi vì khi đó mọi thứ đều đã có quy chế điều lệ, không cần nàng làm chủ mọi chuyện như giờ.
Hơn nữa, tuy nàng muốn khôi phục trật tự, muốn thấy trời yên biển lặng, nhưng không có nghĩa là nàng muốn vây khốn mình mãi mãi ở trong thâm cung này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play