“Ầm!” Đàm Thành Minh còn muốn thấy sang bắt quàng làm họ, nhưng kinh đường mộc trong tay Thẩm Chính khiến gã sợ đến mức ngậm miệng lần nữa.
“Bản quan hỏi cái gì thì ngươi trả lời cái đó, còn nói nhảm nữa thì sẽ được ván gỗ chăm sóc.” Thẩm Chính nghiêm nghị nói.
Cũng không phải hắn ta đồng tình với phe yếu thế dù trong điều kiện tiên quyết vẫn chưa có bằng chứng, mà do Thẩm Chính đã nghe nói về tác phong của tên Đàm Thành Minh này từ lâu.
Cho dù không có chuyện của Diệp Cương thì cái tên Đàm Thành Minh này cũng đã trắng trợn cướp đoạt dân nữ vài lần, thậm chí còn khiến vài nữ tử tự sát.
Trên người gã vốn đã có gánh chịu án mạng, vì thế Thẩm Chính không thể cho hắn sắc mặt tốt được.
Đàm Thành Minh nhìn vẻ mặt nghiêm khắc kia của Thẩm Chính, rồi lại nhìn bọn nha dịch đã đặt tay lên đao ở bên cạnh, làm gã nhớ tới cảnh nha dịch chém một đao về phía nương của gã không chút do dự, khiến gã kinh hồn bạt vía, không dám nói nữa.
“Có người cáo trạng ngươi từng phóng ngựa bên đường hại chết một hài tử tám tuổi vào hai năm trước, sau đó còn đánh cho phụ thân của hài tử đó một trận. Sau này, ngươi còn làm nhục vị phụ thân đó nhiều lần, khiến người ta tàn tật, thậm chí còn khiến cả nhà người ta chết thảm. Đàm Thành Minh báo cáo cho đúng sự thật, có việc như thế không?” Thẩm Chính hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play