Nhưng một lúc sau, lại có người tiến lên phía trước nói, chỉ là khi ông ta vừa bước lên một bước, đã thấy Tiết Kiến Minh đã bước trước một bước rồi: “ Công chúa Bích Hoa nói rất đúng, vị thần cho rằng U Nguyệt Thành chủ mặc dù xuất thân thấp kém, nhưng công chúa tài hoa như thế thì cũng không thể không phong, chỉ là thành U Nguyệt trước đây cũng là đất được ban cho Vương gia, hơn nữa là từ mấy đời trước, U Châu Vương đều có công lao vang dội, mà nay quận chúa Bích Hoa lại không có công lao gì, quả thực không hợp lệ, xin Hoàng Thượng cân nhắc lại.”
Lần này không đợi Tô Lãm Nguyệt mở miệng, Hoàng thượng cười nhìn Tiết Kiến Minh hỏi: “Tiết ái khanh, câu nói này cũng có chút không công bằng đấy. Ai nói U Nguyệt Thành chủ không có công lao gì chứ? Trước kia, U Châu Vương làm việc cho Nam Cương, nhưng thực chất lại là phản quốc. Trong khi đó U Nguyệt Thành chủ lại giết được U Châu Vương, đánh đuổi được kẻ phản loạn, đây không phải là công lớn hay sao?
Nếu không có U Nguyệt Thành chủ, thì bây giờ U Châu Vương e rằng vẫn đang còn chiếm đóng ở U Châu. Khi đó nếu trẫm hỏi một câu, ai dám dẫn quân đi đánh U Châu Vương, giành lại thành U Châu, thì e rằng không có một vị ái khanh nào có cái gan đó nhỉ?”
Câu nói này rất khách khí.
Tô Lãm Nguyệt đứng im lặng, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn qua các đại thần, cả Tiết Kiến Minh, đám người này mới nãy còn kích động dữ dội mà giờ lại im lặng như thế.
Có thể nói, cho dù trong mắt đám người đó, A Hành đã bị nàng giết chết rồi, nhưng bọn họ vẫn rất sợ hắn.
Tên của hắn vẫn là một điều cấm kỵ, huống chi là việc dẫn quân vây bắt hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play