"Chậc." Tô Lãm Nguyệt giễu cợt cười một tiếng, “Trước khi nói người khác không biết xấu hổ thì cũng nên tự xem lại mình thử xem, kẻ giá họa cho người khác là hung thủ trong nhiều năm như vậy cũng xứng nói câu này sao.”
Lão Thánh nữ bị chặn họng, mà lúc này Tô Lãm Nguyệt cũng đang âm thầm quan sát lão Thánh nữ.
Mà không biết có phải do lão Thánh nữ bởi vì đột nhiên đang ở vị trí Thánh nữ Nam Cương cao cao tại thượng giờ lại biến thành tù nhân nên chịu phải đả kích hay không, trước đó cho dù Tô Hành có dùng cách gì đi chăng nữa, bà ta cũng không chịu mở miệng, nhưng lúc này chỉ với mấy câu của Tô Lãm Nguyệt, bà ta vậy mà lại lên tiếng: “Là ta giết chết bọn họ đó thì sao, bọn chúng đáng chết. Một kẻ phản đồ mà cũng xứng làm Vương phi U Châu à, phản đồ đều đáng chết. Còn có tên tạp chủng này nữa, nếu không phải do con tiện nhân đó bảo vệ, cũng không biết sớm đã bị ta giết chết bao nhiêu lần rồi.”
Tô Lãm Nguyệt nắm chặt tay Tiêu Hoành, tiếp tục hỏi: "Vậy nên năm đó cho dù cổ độc trong người A Hành phát tác thì hắn cũng chưa bao giờ sát hại bất kỳ một người nào trong Phủ U Châu Vương, đúng không?
Lão Thánh nữ thuận thế đang định lên tiếng đáp lại, nhưng ngay lập tức lí trí đã trở lại, cũng ý thức được hiện giờ Tô Lãm Nguyệt đang bẫy mình.
Bà ta nhìn Tô Lãm Nguyệt, sau đó lại nhìn qua Tiêu Hành, thậm chí còn liếc qua bàn tay đang đan chặt lấy nhau của hai người.
Lão Thánh nữ cười lạnh: “Sao lại không giết ai? Mặc dù ta đã giết không ít người của Phủ U Châu Vương, nhưng cha nương của tên tạp chủng này là do chính tay hắn giết, một đao đấy trực tiếp đâm vào người cha nương hắn, bọn họ không hề có một chút phòng bị nào, cứ như vậy mà chết rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT