“Sau nạn đói, lương thực khan hiếm, chẳng qua huyện Lâm Khâu vẫn tạm cung ứng được. Có điều này rất kỳ lạ, kể từ ba bốn tháng trước đến nay, bách tính đến mua gạo ở cửa hàng lương thực giảm bớt rất nhiều, hơn nữa số lượng mua cũng ít hơn lúc trước ít nhất sáu mươi phần trăm.” Chưởng quỹ cửa hàng lương thực nói tiếp.
Hiện tại, mặc dù giá lương thực và thuế tăng cao, nhưng nếu bách tính muốn tiếp tục sống thì không thể không mua gạo để ăn.
Nhưng trong khoảng thời gian này, ông ta cũng không nghe nói phía nam thành có số lượng lớn người thiệt mạng.
Bằng không, nhiều người chết như vậy thì huyện Lâm Khâu cũng không thể nào bình tĩnh như vậy khi đứng trực dịch bệnh.
Tô Lãm Nguyệt nhìn chưởng quỹ cửa hàng lương thực: “Trước đây ngươi chưa từng báo cáo những chuyện này?”
Chưởng quỹ cửa hàng lương thực cuống quít quỳ gối xuống đất: “Tiểu nhân cũng chỉ vừa mới phát hiện điểm kỳ lạ, chẳng qua tiểu nhân thật sự không biết rõ nguyên nhân, cũng sợ mình cả nghĩ quá nên không dám bẩm báo.”
“Vậy vì sao bây giờ ngươi lại dám nói?” Tô Lãm Nguyệt lại hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play