Tô Lãm Nguyệt gật đầu, nàng nói: “Một chút hàng mà thôi, không thể so với tính mạng của các ngươi, không cần liều mạng vì chút hàng đó.”
Xuân Sinh và Xuân Hoa cảm động gật đầu.
Tô cô nương tốt như vậy, không uổng phí bọn họ hao hết tâm tư bảo vệ đống hàng hóa kia.
“Nhưng với tình hình của huyện Lâm Khâu bây giờ, e là việc buôn bán giao hàng thế này không thể làm được nữa.”
Xuân Sinh nhìn Tô Lãm Nguyệt với ánh mắt lo lắng.
Bọn họ nhờ giúp Tô cô nương giao hàng mới có miếng ăn.
Nhưng hiện tại việc giao hàng mua bán không làm được nữa, bọn họ sao có thể không biết xấu hổ mà tìm Tô cô nương đòi lương thực chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT