Tiêu Hành lại nhìn thêm một lúc, sau đó lại thấy hắn lấy ra một sợi rơm ôm vào trong lòng mình.
Sợi rơm này là thứ mà Tô Lãm Nguyệt đã cho hắn, được hắn dùng để buộc vào tay lần đầu tiên lúc còn đang ở trong ngôi miếu đổ nát trước kia.
Hắn đã giữ nó đến tận hôm nay.
Tiêu Hành nâng niu sợi rơm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, lúc này mới nắm chặt sợi rơm và nút thắt kia, nhắm mắt lại yên tâm đi vào giấc ngủ.
“Nguyệt Nguyệt ngủ ngon.”
Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài trời mới tờ mờ sáng.
Bình thường Tiểu Nãi Bao luôn ngủ thẳng đến khi trời đã sáng trưng, lúc này lại đột nhiên ngồi dậy trên giường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play