[Xin, hãy, cẩn, thận, đọc, kỹ, thông, tin, cần, biết, khi, đi, tàu.]
Khi đôi môi đỏ như máu của người giấy chậm rãi động đậy, một giọng nói khiến người ta rợn tóc gáy và hoàn toàn không có chút cảm xúc nào phát ra từ đó, kèm theo âm thanh sột soạt của giấy cọ xát.
[Đây, là, vé, tàu, của, bạn.]
[Chúc, bạn, đi, tàu, vui, vẻ.]
Tô Dao Linh cúi đầu nhìn tấm vé trong tay mình.
Thật thú vị, đây là vé được mua bằng mười đồng vàng vừa kiếm được trong tài khoản ảo của họ.
Bây giờ đã chẳng còn ai dùng loại vé tàu điện ngầm này nữa, mọi người đều mua thẻ tàu tại máy bán vé tự động, quẹt thẻ khi vào trạm, rồi trả lại khi ra, nhưng nhìn cái trạm tàu cũ nát này, Tô Dao Linh đoán mình cũng không nên kỳ vọng quá cao vào công nghệ của tấm vé.
Tấm vé màu đỏ nhạt, giống thiết kế của những vé tàu cũ cách đây cả trăm năm, không ghi tên, bất kỳ ai cũng có thể sử dụng.
Tuy nhiên, cô nhận ra một điều, số vàng thưởng từ nhiệm vụ hoàn thành có thể dùng để tiêu trong các phó bản khác.
Tuyệt vời, cách đầu tiên để trở nên mạnh mẽ trong trò chơi này đã được tìm ra.
Trở thành một phú bà.
Người giấy ở quầy bán vé tuy kỳ quái, nhưng so với những sinh vật không có mắt gào thét trong làn sương đen đòi xé xác họ ra từng mảnh, thì lại có vẻ “thân thiện” hơn. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Thấy vậy, mấy người khác cũng lập tức tiến tới và mua vé cho mình.
Chỉ cần không nhìn vào người giấy trong quầy, quen dần với kiểu nhấn nhá kỳ quái khi nó nói, thì cũng tạm chấp nhận được.
"Chúng ta mau rời khỏi đây, sương đen sắp tràn tới rồi!"
Trương Bằng Phi nắm chặt tấm vé, chạy về phía cổng soát vé, chiếc điện thoại trong tay vẫn không có tín hiệu nên giờ chỉ có thể dùng như một công cụ chiếu sáng.
“Má ơi, hết hồn!” Lưu Tiểu Sa mới bước lên vài bước đã bị bóng người cao ngang hông cậu ta đứng ở cửa soát vé làm cho giật mình.
Nhìn kỹ lại, đó là một người giấy khác, cũng được vẽ bằng giấy trắng với má hồng đỏ và miệng đỏ, mắt trừng to, miệng cong lên nụ cười quỷ dị, mặc đồng phục nhân viên.
Rõ ràng vừa nãy họ đã quan sát nơi này, không hề thấy người giấy nào, vậy mà "nhân viên soát vé" trước mặt này, cứ như từ hư không hiện ra vậy.
[Xin, hãy, xuất, trình, đúng, cách,]
[Vé, tàu, của, các, bạn.]
Nhân viên soát vé nói chuyện cũng cứng nhắc, nhả ra từng chữ từng chữ mà không chút cảm xúc lên xuống.
Giang Lăng đi đầu tiên, cậu lấy vé của mình ra, nhưng người giấy không đưa tay nhận.
Cạch cạch cạch.
Tiếng giấy xoắn lại cọ xát vang lên, đầu của nhân viên soát vé xoay thẳng sang, nhìn vào tấm vé trong tay Giang Lăng.
Cơ thể nó không động đậy, chỉ có cái đầu xoay qua, nụ cười kiểu phục vụ ấy càng thêm rợn người.
Sau đó, nó phát ra tiếng cười kỳ quái.
[Cạc, cạc, cạc.]
[Cảm, ơn, sự, hợp, tác, của, bạn.]
Thanh chắn trước mặt tự động mở ra, Giang Lăng bước qua, rõ ràng đã qua kiểm tra.
Thấy không có nguy hiểm, Lưu Tiểu Sa và Thằng Què vội chen lên theo sau Giang Lăng để hoàn tất việc kiểm tra vé.
Những người khác cũng lần lượt đi qua.
Chỉ khi đến lượt Trương Bằng Phi và Tô Dao Linh, người giấy yêu cầu họ bỏ vũ khí trong tay xuống, lý do là.
[Đi, tàu, điện, ngầm,]
[Cấm, mang, theo, vật, phẩm, nguy, hiểm.]
Kiểm tra an ninh hình người, rất hợp lý.
Sương đen đã gần kề, Tô Dao Linh cũng không định cứng đầu với người giấy, cô bỏ vũ khí xuống, đi qua cổng soát vé.
Khi tất cả mọi người đã vào trong, khuôn mặt giấy của nhân viên soát vé lại xoay 90 độ về phía mọi người, miệng phát ra âm thanh rợn người.
[Chào, mừng, quý, khách, lên, tuyến, tàu, số, 7.]
[Xin, vui, lòng, xếp, hàng, đợi, tàu, tại, khu, vực, chờ.]
[Cạc, cạc, cạc.]
Nghe âm thanh này, Lộ Liêu Liêu run rẩy, càng thêm sợ hãi: "Nó, nó đang cười sao?"
Tô Dao Linh: "Không, là gà mái đang đẻ trứng."
Người giấy soát vé: "?"
Cô có lịch sự không vậy?
Mấy người tiếp tục tiến về phía trước, qua cửa soát vé lại là một cầu thang đi xuống, dẫn đến nơi sâu hơn, lạnh lẽo hơn trong đường hầm.
Sau khi họ rời đi, nhân viên soát vé vẫn phát ra tiếng cười cạc cạc, đôi mắt vô hồn trừng trừng, miệng đỏ như máu há ra, từ từ gấp gọn cơ thể lại, cuối cùng tan biến vào trong bóng tối.
**
Xuống cầu thang, họ bước vào khu vực chờ tàu, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Nơi đây hoàn toàn không có đèn, chỉ dựa vào ánh sáng từ điện thoại của Giang Lăng và Trương Bằng Phi, những người khác để tiết kiệm pin nên không bật điện thoại.
Bố cục trước mắt không khác gì khu chờ tàu điện ngầm thông thường, chỉ có đường viền chờ trên nền đất là màu đỏ sẫm, trông như được vẽ bằng máu.
Lớp cửa ngoài cùng nối liền với đường hầm không được lắp kính, hành khách hoàn toàn có thể nhảy khỏi sân ga để vào trong đường hầm.
Mấy người đứng chờ vài phút, từ sâu trong đường hầm vang lên tiếng ầm ầm.
Tàu điện đến rồi!
Một đoàn tàu điện toàn thân đen kịt, phát ra ánh sáng yếu ớt từ từ tiến ra từ đáy hầm, cuối cùng dừng lại trước mặt mọi người, cửa tàu từ từ mở ra.
Thân tàu trông rất cũ kỹ, phía trên không có khắc tên từng trạm dừng, cửa tàu rỉ sét cứng ngắc, lúc mở ra phát ra tiếng "cạch cạch".
Số toa tàu hình như cũng không nhiều, vừa rồi họ cũng không kịp đếm, mỗi toa chỉ có một bóng đèn sáng yếu, nhưng chính cái đèn này lại chiếu rõ một cảnh tượng khiến người ta không thể lý giải nổi.
Trong tàu có người.
Đây là một trạm tàu hoàn toàn không tồn tại, chưa từng mở cửa với công chúng, cho dù có ai đó tìm được trạm tàu này, thì vào giờ này cũng không thể xuất hiện người trong tàu được.
Bởi vì, nếu truyền thuyết đó là thật, thì tuyến tàu điện này là xây cho người chết.
Trên biển hiệu ở sảnh lúc nãy có ghi, trạm này là trạm xuất phát, vậy hành khách trong tàu hiện tại đã lên tàu từ đâu?
Họ... Thực sự là hành khách bình thường sao?
"Đinh — Đinh — !!!"
Tiếng chuông dồn dập khiến Lộ Liêu Liêu và mấy người khác giật nảy mình.
Người quen đi tàu điện đều biết, khi tiếng chuông này vang lên, nghĩa là tàu sắp đóng cửa.
Liệu nên ở lại sân ga chờ thêm, hay là bước lên con tàu trông đã quá mức kỳ dị này?
Khi mọi người vẫn còn đang do dự, thì Giang Lăng và Tô Dao Linh đã từ phía sau họ bước ra, không chút chần chừ, thẳng tiến vào toa tàu!
Lưu Tiểu Sa tuy vì chuyện chiều nay mà không ưa hai người này, nhưng cậu ta vẫn còn đầu óc, biết Giang Lăng là học bá, thông minh hơn mình nhiều, còn Tô Dao Linh ít nhất cũng đáng tin hơn một bình hoa như Lộ Liêu Liêu, người ngoài biết khóc với gào thét ra thì chẳng làm được gì.
Thế là cậu ta lập tức quyết định bám theo hai người mạnh nhất.
Thằng Què và Lưu Tiểu Sa đã lên tàu, Trương Bằng Phi đành nhìn sang Lộ Liêu Liêu: "Họ vào rồi, chúng ta cũng lên đi, ít nhất thì cũng phải rời khỏi nơi quỷ quái này trước!"
Lộ Liêu Liêu gật đầu, Giang Lăng không quan tâm đến cô ta khiến cô ta có chút hụt hẫng, nhưng sự quan tâm của Trương Bằng Phi lại giúp cô ta tìm lại cảm giác được chú ý và bảo vệ quen thuộc.
Lộ Liêu Liêu và Tống Quế vào trước, Trương Bằng Phi đứng chắn sau lưng cô ta, ngay khi cậu ta vừa bước vào toa tàu thì âm thanh chói tai cũng ngưng bặt, cửa tàu kẽo kẹt một tiếng rồi từ từ đóng lại!
Dưới chân, đoàn tàu bắt đầu chuyển động.
[Đông, đang, đinh, đăng.]
Cùng với những tiếng động ồn ào do đoàn tàu chạy, trong toa vang lên âm thanh thông báo rùng rợn và rõ ràng.
Tiếp theo là giọng nữ không chút cảm xúc, khiến người nghe lạnh cả sống lưng, vì phát ra từ loa ở góc trần xe, lại bị nhiễu sóng nặng nên chỉ miễn cưỡng nghe rõ được vài câu.
[Kính chào quý hành khách, chào mừng quý vị đi tuyến tàu điện ngầm số 7 của thành phố. Tàu lần này sẽ đi đến... Xẹt xẹt... Hướng... Trong suốt quá trình vận hành, xin quý vị lưu ý đứng vững và bám chắc.]
[Trạm hiện tại là trạm xuất phát, trạm Trường Trung học số 2 thành phố]
[Khi đi tàu, xin quý hành khách nghiêm túc tuân thủ quy định hành khách. Điều khoản đặc biệt tại trạm này là: cấm bắt chuyện với bất kỳ hành khách nào.]
[Trạm tiếp theo, trạm Bệnh viện Phụ sản và Nhi khoa. Hành khách cần xuống xin giữ vé trong tay và đến đứng chờ tại cửa bên phải.]
Khi loa phát thanh, mọi người cũng đang quan sát tình hình bên trong toa tàu.
Chuyến tàu này khác hoàn toàn với tàu điện ngầm bình thường – kiểu dáng rất cũ, giữa các toa có cửa kéo hai bên. Lúc này, cửa trước và sau đều đóng lại, họ không thể nhìn thấy bên trong các toa khác.
Toa mà họ vừa bước lên chỉ có một hành khách, là một thai phụ trẻ tuổi, mặc váy hoa, tóc dài, cúi đầu ngồi giữa băng ghế dài, dáng ngồi cứng đờ.
Gần cửa nối với toa trước, có một người giấy mặc đồng phục nhân viên tàu.
Nó đối mặt với họ, nở nụ cười kinh dị đặc trưng, đôi môi đỏ như máu, khóe miệng nứt toác khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cộng thêm việc toa tàu chỉ có một bóng đèn mờ nhòe, lại còn nhấp nháy lúc sáng lúc tắt, ánh sáng rất yếu, lúc mới nhìn thấy người phụ nữ và người giấy kia, ai nấy đều giật mình sợ hãi.
Với sự hiện diện của người phụ nữ kia, chẳng ai dám lại gần, huống hồ sự tồn tại của tàu điện này vốn đã quá dị thường.
Sau khi lên tàu, Tống Quế và Lộ Liêu Liêu, Lưu Tiểu Sa và Thằng Què, tất cả đều đứng tụ lại ở một góc, Trương Bằng Phi và Giang Lăng đứng phía trước họ, xem như "bảo vệ" nhóm phía sau.
Chỉ có Tô Dao Linh là đưa mắt quan sát xung quanh, đợi phát thanh kết thúc, thì thản nhiên bước đến băng ghế đối diện người phụ nữ, ngồi xuống.
Từ góc nhìn của cô, có thể thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ.
Đó là một khuôn mặt hoàn toàn không có chút huyết sắc nào, nếu không phải vì thân hình có vẻ là người thật, thì Tô Dao Linh đã nghi ngờ người phụ nữ trước mặt cũng là một loại người giấy.
Con ngươi của người phụ nữ bất động, khóe môi hơi nhếch lên, cứ thế nhìn chằm chằm Tô Dao Linh đối diện.
Dù là ai ngồi ở vị trí đó, vào lúc này chắc hẳn cũng cảm thấy áp lực nặng nề, nhưng Tô Dao Linh thì cứ như thể trước mặt chẳng có ai cả.
Nhìn gương mặt của người phụ nữ, rõ ràng không giống người bình thường, cứ như đang viết chữ "tôi có vấn đề" lên mặt, nên không ai có ý định lại gần dò xét suy nghĩ của cô ta.
Cố gắng chịu đựng thêm mười mấy phút, đợi đến trạm cuối là có thể rời khỏi nơi quỷ quái này – đó là suy nghĩ của hầu hết mọi người.
Vì thế, hành động của Tô Dao Linh khiến Lộ Liêu Liêu và Tống Quế không hiểu nổi, Trương Bằng Phi thì lo lắng, còn Lưu Tiểu Sa và mấy người khác thì chỉ đơn giản là kính phục.
Phong cách của Tô Dao Linh, thật sự rất giống một streamer game mà cậu ta cực kỳ yêu thích.
Kiểu liều mạng vô tư, nhưng lại không bao giờ chết được…
Cái kiểu khiến người ta vừa ghen tị vừa bực mình.
Bỗng nhiên, người phụ nữ đối diện mở miệng, giọng nói khàn đặc: "Cô bé, cháu tên là gì?"
Tô Dao Linh không phản ứng gì.
Người phụ nữ: "?"
Không nghe thấy à?
Chẳng lẽ là người câm điếc?
Người phụ nữ lại hỏi: "Cháu có biết chuyến tàu này sẽ đi đâu không?"
Tô Dao Linh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô ta một cái.
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải bị điếc, vậy thì...
Khóe miệng cô ta nhếch lên rộng hơn.
"Cháu có muốn biết làm sao để không bị chuyến tàu này nuốt chửng không?"
Tô Dao Linh liếc cô ta bằng ánh mắt “phiền chết đi được, câm miệng đi” đầy chán ghét.
Người phụ nữ: "..."
Giang Lăng đứng bên cạnh cũng chỉ biết câm nín.
Đây đúng là kiểu "đấm vào bông" – Tô Dao Linh hoàn toàn không theo nhịp của đối phương, lúc đầu người phụ nữ trông cũng khá đáng sợ, nhưng lúc này, so với sự thờ ơ của Tô Dao Linh và thái độ hăng hái kỳ lạ kia, cô ta bỗng trở nên… tụt đẳng cấp thảm hại.
Bởi vì cô ta như thể hoàn toàn bị bạn học Tô nắm trọn trong lòng bàn tay…
Người phụ nữ bỗng cười khúc khích một cách rùng rợn, nếu Tô Dao Linh có thể nói, chắc chắn cô sẽ lại mỉa mai rằng: tiếng cười của cô ta giống hệt gà mái đẻ trứng.
Thế nhưng, người phụ nữ trẻ đang mang thai lại chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, quay người đi về phía đám người đang tụ tập trong góc.
Đám người vốn đứng gần nhau lập tức tản ra.
Lộ Liêu Liêu định níu lấy Giang Lăng cầu cứu, nhưng bị Trương Bằng Phi dang tay chắn lại – động tác này rõ ràng mang hàm ý: "Liêu Liêu đừng sợ, tôi bảo vệ cậu!"
Lộ Liêu Liêu: …
Cảm ơn nhé.
Thằng Què bị dọa giật mình, cùng Lưu Tiểu Sa lập tức tách ra, nhưng không ngờ thai phụ kia như đã "chấm" được cậu ta, liền theo cậu ta bước vài bước về phía trước: "Đừng sợ, rất nhanh thôi, cậu sẽ… Giống như tôi."
Thằng Què: "…?"
Sao nghe xong cậu ta lại sợ hơn thế?
Tầm mắt của cậu ta dần dần hạ xuống, chợt phát hiện bụng dưới lớp váy của người phụ nữ đang phập phồng, thậm chí còn in rõ hình bàn tay nhỏ bé của một đứa trẻ.
Cái bụng này… Không phải đang được mở toang ra đấy chứ?
Chỉ mới tưởng tượng thôi đã đủ khiến cậu ta sợ chết khiếp.
"Anh Lưu, cứu… Cứu tôi!"
Mặc dù sợ, nhưng Thằng Què vẫn cố gắng không trả lời câu hỏi của người phụ nữ. Lúc nãy khi lên tàu, loa đã nói rõ, không được nói chuyện với hành khách, từ đầu Tô Dao Linh cũng không nói một lời nào, ý đã rất rõ ràng.
Thằng Què đâu phải người ngu, đương nhiên hiểu điều đó.
Lưu Tiểu Sa đang định trả lời, đột nhiên bị Giang Lăng bịt miệng rồi kéo lui về sau.
Mẹ kiếp Giang Lăng, nhân lúc hỗn loạn đánh lén! Không quân tử! Để xem tôi không…
Tất nhiên, trong lòng cậu ta tức muốn nổ tung, nhưng miệng bị bịt nên không thể nói ra lời.
Song sau đó, cậu ta không phản kháng nữa, vì cậu ta nhận ra thai phụ đã đứng im tại chỗ, trong bụng vang lên tiếng khóc của trẻ con.
Nhưng mà… Tại sao lại có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc vào lúc này cơ chứ?!
Cùng lúc đó, Thằng Què trợn to mắt, lộ rõ vẻ kinh hoàng, cậu ta bắt đầu lục lọi khắp các túi trên người, miệng hoảng loạn kêu lên: "Anh Lưu! Anh Lưu! Không xong rồi! Vé tàu của tôi! Vé của tôi mất rồi!"
"Vé tàu của tôi đâu rồi?!"
Thằng Què đột nhiên bắt đầu móc họng.
"Không nôn ra được… Tại sao không có!!"
"Xong rồi! Xong rồi! Vé tàu của tôi mất rồi! Tôi chết chắc rồi!!!"
Cậu ta dùng sức rất mạnh, thậm chí móc họng đến chảy máu.
Lúc này, Thằng Què há to miệng, đầy máu, ánh mắt điên loạn, còn đáng sợ hơn cả thai phụ phía sau.
Giang Lăng buông Lưu Tiểu Sa ra, nhưng Lưu Tiểu Sa đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đến á khẩu.
Lưu Tiểu Sa nhìn quanh lần nữa, phát hiện không ai lên tiếng hay phát ra âm thanh, dù Lộ Liêu Liêu đang sợ đến mức lại bật khóc, nhưng vẫn cố bịt chặt miệng mình, không để bản thân khóc thành tiếng.
Cậu ta đã hiểu ra rồi…
Cấm bắt chuyện với bất kỳ hành khách nào ––
Hành khách trong tàu, vốn dĩ không chỉ có mỗi thai phụ kia, mà chính cậu ta, Lưu Tiểu Sa, cũng là hành khách.
Cho nên, vừa rồi Thằng Què nói chuyện với cậu ta, đã vi phạm quy định, nếu lúc ấy cậu ta trả lời, thì người phạm quy sẽ là cả hai.
Lưu Tiểu Sa toát mồ hôi lạnh, nếu không có Giang Lăng, giờ người đang cố móc ra cả một căn biệt thự từ cổ họng chắc chắn là cậu ta.
"Vé tàu đâu?! Vé tàu của tôi đâu?!!"
Lúc này Thằng Què bắt đầu điên cuồng giật tóc mình, như muốn lật cả da đầu ra để tìm tấm vé đã mất, còn tiếng khóc trẻ con trong bụng người phụ nữ càng lúc càng to, càng rùng rợn, càng thê lương.
Cho đến khi ––
Tiếng khóc bỗng dưng dừng lại.
Thai phụ đứng yên tại chỗ, mỉm cười nhìn tất cả bọn họ: "Mấy người đã vi phạm quy định rồi đó."
Dường như cô ta rất hài lòng với phản ứng của Thằng Què, nhưng lại không có ý định ra tay.
Tuy nhiên, nhân viên giấy sau lưng mọi người – vốn dĩ vẫn đứng yên bất động – lại bắt đầu cử động chậm rãi.
Xoạt xoạt xoạt, là âm thanh giấy bị cọ xát.
"Lưu ý dành cho hành khách tuyến số 7, điều thứ sáu:
Trước khi rời khỏi trạm cuối, không được tùy tiện vứt bỏ, xé rách hoặc giấu vé tàu của bạn. Nếu phát hiện mình bị mất vé, xin lập tức thông báo với nhân viên phục vụ."
Từ lúc mọi người lên tàu đến giờ đã qua hai phút.
Thế nhưng, trạm Bệnh viện Phụ sản và Nhi khoa vẫn chưa tới.
Tàu điện ngầm vẫn đang lao vút đi với tốc độ cao.