"Rốt cuộc thứ đó là gì vậy?!"
Tống Quế cũng toát mồ hôi lạnh. Nếu lúc nãy không kịp đóng cửa lại, e là người xông vào không chỉ có Vương Hiểu Phương mà còn cả những con quái vật khác.
Nhưng… Vương Hiểu Phương rõ ràng là bạn học của bọn họ, thậm chí còn nhận ra từng người.
Hơn nữa, tại sao cô ta lại khác những quái vật còn lại? Không chỉ biết nói chuyện, mà còn biết lừa dối bọn họ?
Những khuôn mặt bên ngoài đã che kín tầm nhìn, khiến bọn họ không thể nhìn thấy đồng hồ đếm ngược. Lộ Liêu Liêu chưa bao giờ thấy mười phút lại dài đến thế. Cô ta lập tức phản ứng lại, quay sang nhìn Tô Dao Linh đang cầm điện thoại, vội nói: "Mau tắt đèn đi! Không là chúng ta mất mạng đấy!"
Tô Dao Linh ném điện thoại về phía Giang Lăng. Giang Lăng đưa tay ra đón, vừa vặn bắt được. Cô ném không mạnh, như thể đã tin chắc cậu sẽ chụp được vậy.
Giang Lăng khẽ cau mày, bình tĩnh nói: "Vô ích thôi. Chúng đã phát hiện ra chúng ta. Bây giờ mà tắt đèn, chúng ta lại càng không nhìn rõ được gì cả."
Tô Dao Linh hơi nghiêng đầu hỏi: "Cậu không để ý sao?"
Lộ Liêu Liêu không chắc cô đang nói với ai, bèn hỏi lại: "Gì cơ?"
Tô Dao Linh đáp: "Lúc nãy Vương Hiểu Phương nói là bọn họ nghe thấy chúng ta ở đây.”
Giang Lăng cắt ngang, có phần mất kiên nhẫn, nói thẳng: "Nếu là người bình thường, khi nhìn thấy ánh sáng trong tiệm, họ sẽ nói là nhìn thấy chúng ta ở đây, rồi mới gọi người tới.”
"Nhưng cậu ta lại nói là “nghe thấy”.”
Điều đó có nghĩa là, Vương Hiểu Phương đã phát hiện ra bọn họ nhờ vào thính giác, chứ không phải bằng mắt.
Tống Quế phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Ý cậu là, có thể thị giác của bọn chúng không tốt? Tôi từng đọc về mấy loài sinh vật sống dưới đáy biển hoặc trong hang sâu. Do sống trong môi trường tối tăm, mắt chúng bị thoái hóa, phải dùng các giác quan khác để định hướng.”
"Nhưng… quá trình đó đâu thể nhanh đến vậy? Chúng vẫn là người mà, sao có thể chỉ trong vài phút mà, mà mắt lại thoái hóa được?" Trương Bằng Phi vẫn đang cố trấn an bản thân, rõ ràng là cậu ta vẫn chưa thể chấp nhận nổi mọi chuyện đang xảy ra.
Giang Lăng đáp: "Tôi không biết có phải là thoái hóa thật không. Nhưng tôi chắc chắn một điều, chúng không nhìn thấy gì cả. Mắt bọn chúng đều bị mô thịt che kín rồi.”
Trương Bằng Phi rùng mình, cậu ta muốn tin rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
"Nếu như không phải dựa vào mắt, vậy tại sao quái vật lại tấn công nơi có ánh sáng?" Lộ Liêu Liêu phản bác suy luận của Tô Dao Linh, cố gắng thể hiện bản thân trước mặt mọi người.
Nhưng Tô Dao Linh không có nhiều kiên nhẫn. Cô cầm đại một vật nặng trên bàn, thử thử trong tay, rồi im lặng không đáp.
Không ai để ý tới Lộ Liêu Liêu. May mà cô bạn thân Tống Quế cứu cánh kịp thời: "Chỗ nào có ánh sáng thì thường có người, mà có người thì sẽ có tiếng nói. Vậy nên, chưa chắc ánh sáng là thứ thu hút quái vật, có khi là âm thanh.” - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Lộ Liêu Liêu khen cô ta: "Quế Quế, cậu thông minh thật đó!"
Tống Quế nghe xong lại thấy hơi ngại. Cô ta biết mình không thông minh như vậy. Tô Dao Linh và Giang Lăng chắc hẳn đã sớm nhận ra sơ hở trong lời của Vương Hiểu Phương, có điều chưa nói ra mà thôi.
"Rầm!"
Lũ quái vật thấy cửa không mở được nên bắt đầu dồn sức lao vào tông cửa kính.
Tấm kính nhanh chóng rung lên, phát ra tiếng ken két như sắp vỡ. Một vài chỗ bắt đầu xuất hiện vết nứt. Tiếng rít rợn người vang lên, khiến bọn quái vật càng thêm điên cuồng, như thể trước mắt chúng là một bữa tiệc máu thịt đang chờ sẵn.
Đặc biệt là “Vương Hiểu Phương”, nó cứ gào thét thảm thiết không dứt. Dù chân đã gãy, da thịt bong tróc, nhưng vẫn hung hăng lao tới đâm vào cửa, không hề chùn bước. Máu loang lổ trên sàn dường như càng làm nó thêm điên cuồng.
"Chúng nó sắp xông vào rồi!"
Trương Bằng Phi hét lớn: "Không thể ở lại đây nữa! Chúng ta mau rút lui!"
Giang Lăng: "Đi cửa sau, cố gắng đừng gây tiếng động."
Nhưng cậu nghi lũ quái vật này có thính giác rất nhạy. Nếu không, việc trốn ở một nơi ẩn nấp không có quái vật nửa tiếng không bị phát hiện không khỏi quá dễ dàng.
Chỉ cần bọn họ chạy trốn, chắc chắn sẽ phát ra tiếng bước chân.
Giang Lăng đi trước dẫn đường. Tống Quế nắm tay kéo Lộ Liêu Liêu lảo đảo theo sau. Cả người cô gái run rẩy, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong sao lối thoát phía sau đừng chạm mặt quái vật.
Tô Dao Linh và Trương Bằng Phi liếc nhìn nhau, cả hai vẫn chưa nhúc nhích.
Tô Dao Linh: "?"
Trương Bằng Phi viết bốn chữ “hi sinh anh dũng” lên mặt, nói: "Tô Dao Linh, cậu chạy trước đi. Tôi là lớp trưởng, tôi ở lại lo phía sau!"
Tô Dao Linh nhìn cậu nam sinh trước mặt từ trên xuống dưới, tay trống không, người run rẩy, nhưng vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Để cậu ở lại lo phía sau? Khác gì nộp mạng cho quái vật đâu.
Cô bước tới góc tường, nơi có chậu cây che mất tủ cứu hỏa. Cô dùng vật nặng trong tay đập mạnh vào cánh tủ, rồi lấy ra một chiếc búa phòng cháy. Quay lại, cô ném vật nặng vừa cầm cho cậu ta như đưa vũ khí, rồi nói: "Lớp trưởng, cậu chạy trước đi. Tôi ở lại lo phía sau.”
Trương Bằng Phi: "?"
"Rầm!"
Tấm kính bị đập vỡ một khoảng lớn. Một cánh tay bê bết máu thò vào qua khe hở, là tay của một con quái vật bị kính cứa rách. Nó đang cố với tới hai người.
Tô Dao Linh đẩy mạnh Trương Bằng Phi một cái: "Đi mau!"
Thấy cô có vũ khí tốt hơn, Trương Bằng Phi cắn răng, cầm vật cô đưa rồi chạy về cửa sau. Vừa chạy, cậu ta vừa ngoái đầu lại gọi: "Bạn Tô, cậu mau theo đi!"
Tô Dao Linh gật đầu đáp một tiếng, nhưng không đi ngay. Cô nhét chiếc búa vào túi áo đồng phục rộng thùng thình, túi áo học sinh to, thứ gì cũng giấu được. Đừng nói là cái búa, nhét cả đầu người chắc cũng chẳng ai biết.
Cô bước tới, lấy hai chiếc bàn gần đó chặn cửa. Cánh cửa dù sắp đổ, tạm thời cũng được cố định thêm chút nữa. Suốt quá trình đó, tiếng gào rống của lũ quái vật phía sau không khiến cô thấy có chút áp lực nào.
Tầm này, so với đủ kiểu hiểm cảnh trong trong game kinh dị chế độ chết chóc, vẫn còn đơn giản lắm.
Cô sớm đã quen rồi.
Làm xong tất cả, cô xoay người bước về phía cửa sau.
Nhưng đúng lúc đó, nhân viên tiệm nãy giờ vẫn nằm bất động dưới đất bỗng ngẩng đầu dậy. Mặt nó tái nhợt, cơ thể mềm oặt như sâu đất, chậm rãi lết về phía chân Tô Dao Linh.
Sắp chạm tới thì…
Cô gái nhấc chân lên rồi đạp thẳng xuống mặt nó. Lực đạp quá mạnh khiến khuôn mặt tái nhợt, không có mắt kia in rõ một dấu chân.
Nó ngất lịm. Còn cô, người vừa đạp lên nó, thậm chí không buồn cúi xuống xem mình đã đạp trúng thứ gì. Cô cứ thế rời đi, lạnh lùng bước qua cửa sau.
Nó, yếu ớt, đáng thương, lại thê thảm.
Còn con người kia, lạnh lùng, lại vô tình!
***
Lối thoát hiểm tối đen như mực. Mọi người chỉ còn nghe thấy tiếng Lộ Liêu Liêu thút thít và bước chân dồn dập vang lên trên nền gạch. Trương Bằng Phi chạy sau cùng, hô vài tiếng bạn Tô không có ai trả lời. Trong lòng cậu ta chợt lạnh, nghĩ chắc cô đã không theo kịp.
Chưa đến hai phút sau, phía sau vang lên một tiếng ầm lớn của cánh cửa kính bị tông vỡ, khiến đám người càng thêm hoảng hốt.
Bởi vì ai cũng hiểu, bọn quái vật đã tràn vào được rồi.
Nhưng không ai biết, Tô Dao Linh, người từng lăn lộn trong vô số trò chơi kinh dị, đã rèn cho mình một thói quen cực kỳ hữu ích là đi đâu cũng khóa cửa.
“Ai đó?!”
Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Trương Bằng Phi suýt nữa vung gậy đập tới.
“Là tôi.”
Giọng Tô Dao Linh vang lên trong trẻo mà lạnh lùng. Nhưng đúng lúc ấy, lại khiến lớp trưởng thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
“Chúng nó đuổi kịp chưa?” Trương Bằng Phi hỏi.
“Chưa. Mau đi tiếp.”
Ngay lúc đó, bầy quái vật bắt đầu đập vào cánh cửa thứ hai, cửa sau của tiệm trà sữa.
Vương Hiểu Phương đầu đã bê bết máu, vẫn không chịu dừng lại. Nó gào lên điên cuồng: “Đừng để tao bắt được con người kia, tao sẽ xé nát hết mấy cái chân của nó!”
Cùng lúc đó, người nhân viên tiệm trà vừa mới tỉnh dậy, lại bị đồng bọn giẫm nát đến không còn hình dạng: …
Nó không biết nói gì, thôi thì chúc Vương Hiểu Phương sớm đạt được ước mơ vậy.
Trong lúc ấy, Tô Dao Linh nhanh chóng tìm vài món đồ để chèn cửa lại. Tuy chẳng thể cản nổi bọn quái vật, nhưng ít nhất cũng giúp cả nhóm có thêm chút thời gian để chạy thoát.
May mà lối đi phía sau không có gì bất trắc. Nếu đám quái vật đó khôn hơn chút nữa, biết chia quân ra chặn đầu đánh úp, thì đúng là không ai thoát nổi.
Trong lối thoát hiểm, Giang Lăng đi trước dẫn đường, luôn cảnh giác đề phòng mọi nguy hiểm có thể xảy ra. Cậu mở cửa cuối hành lang, dẫn cả nhóm trở lại con đường lớn bên ngoài.
Đồng hồ đếm ngược phía trên đầu chỉ còn lại chín phút.
“Sao vẫn còn tận chín phút?!”
Tống Quế há hốc mồm. Cô ta cảm thấy những chuyện vừa trải qua ít nhất cũng phải mất cả tiếng đồng hồ chứ chẳng thể nào chỉ vài phút được!
"Làm sao bây giờ?"
Lộ Liêu Liêu yếu ớt, không giúp được gì, chỉ hoảng hốt nhìn sang Giang Lăng.
Cậu chẳng thèm để ý đến ánh mắt đầy mong chờ của cô ta, chỉ lặng lẽ nhìn ra con phố vắng dưới màn đêm. Xe cộ đủ loại đậu kín hai bên đường, nhưng hoàn toàn không thấy một bóng người.
Lũ quái vật phía sau chỉ cần phá được cửa là sẽ lập tức đuổi theo. Nếu cả nhóm vội vàng chui vào một cửa tiệm bình thường để trốn, rất dễ bị bao vây và tấn công. Làm vậy chẳng khác nào tự dồn mình vào ngõ cụt. Đồng hồ đếm ngược chỉ còn chín phút. Nếu đúng lúc đó mà gặp phải đám quái vật ngoài đường, e rằng chưa đầy ba phút, bọn họ đã bỏ mạng.
Giang Lăng quay đầu lại hỏi: "Cậu có chắc trạm tàu điện ngầm an toàn không?"
Tô Dao Linh lắc đầu: "Không chắc.”
Giang Lăng: “...”
Cô nói chắc chắn quá, nhưng chính cậu lại cảm có thể tin được là sao?
"A!!!"
Lộ Liêu Liêu bất ngờ hét lên một tiếng!
Tống Quế giật mình quay phắt lại. Cô ta thấy Lộ Liêu Liêu đang run rẩy, tay chỉ về phía bên kia đường, nơi ánh đèn mờ mờ rọi xuống.
Ở đó, một bé gái đang đứng nghiêng đầu, nhìn họ chằm chằm.
Cô bé mặc váy trắng. Trên quần áo lấm tấm những vết bẩn, nhưng vì quá tối nên không thể nhìn rõ là bùn đất, thứ khác, hay có thể là máu.
Bất chợt, cô bé há miệng hét lên một tiếng chói tai, rồi lao về phía họ trong một tư thế kỳ dị, tay chân bò sát đất, nhanh như thú hoang, rồi leo lên nóc xe, nhảy phốc xuống, lao tới!
Cô bé không có mắt. Trong miệng chỉ phát ra những tiếng cười ghê rợn, vang lên lanh lảnh giữa màn đêm.
Không ai kịp suy nghĩ, cả nhóm lập tức quay đầu bỏ chạy!
Trương Bằng Phi không còn phân biệt được đâu là đông, đâu là tây, đâu là nam, đâu là bắc, nhưng cậu ta biết, chỉ cần chạy theo Giang Lăng thì chắc chắn sẽ không sai. Từ lúc cô bé kia xuất hiện, từng bóng người bắt đầu lặng lẽ tràn ra như thủy triều, từ gầm xe, từ phía sau xe và cả trong những mảng tối ven đường.
Chúng như đánh hơi được con mồi béo bở, miệng chảy nước dãi, vừa rú lên vừa điên cuồng đuổi theo.
Đừng nói cả thành phố này có bao nhiêu người, chỉ tính riêng số tài xế từng chạy qua con đường này thôi cũng đủ khiến họ bị đè chết rồi!
Giang Lăng chạy về hướng nhà ga. Đám quái vật đuổi càng lúc càng sát. Một con từ tầng lầu phía trước bất ngờ nhảy thẳng xuống. Giang Lăng phản ứng nhanh như chớp, tung một cú đá thẳng vào nó, hất văng ra xa.
Từ một con hẻm nhỏ bên cạnh, ba cái bóng đen bất ngờ lao ra. Nhìn thấy có người bình thường đang chạy tới, bọn họ tưởng mình sắp được cứu, vừa định kêu lên thì ngoảnh đầu lại, đập vào mắt là một đám quái vật đang ùn ùn kéo đến, bóng tối dày đặc phủ sau lưng mấy người kia!
"Mẹ kiếp!"
Thế này chẳng phải là chui thẳng vào ổ quái vật sao?!
Cả ba hoảng hốt quay người bỏ chạy. Nhưng một người trong số đó phản ứng chậm, ngay lập tức bị cô bé quái vật khi nãy đè nghiến xuống đất. Trương Bằng Phi nghe thấy tiếng hét thất thanh, quay đầu lại nhìn, cái nhìn ấy khiến cậu suýt nôn tại chỗ!
Cậu thấy miệng của cô bé quái vật nứt toác từ giữa mặt, mở ra thành ba tầng như miệng sâu, từng lớp răng nhọn hoắt lộ rõ, rồi từ trong họng nó phun ra một cục thịt nhầy nhụa.
Cục thịt ấy bám lên đầu người bị bắt, quấn chặt lấy, không ngừng cựa quậy trên gương mặt vẫn còn đang gào khóc!
Cảnh tượng phía sau cậu ta chẳng còn rõ nữa, mà thực ra cậu ta cũng không muốn nhìn rõ thêm!
Bầy quái vật đuổi càng lúc càng gần. Trương Bằng Phi dần thấy tuyệt vọng. Thể lực của cậu ta đã gần cạn, dù có là đại diện thể dục của lớp đi nữa thì với tốc độ này, cũng khó lòng mà trụ nổi.
Nhanh lên, nhanh lên, phải chạy nhanh hơn nữa!
Đúng lúc đó, Tống Quế ở phía sau hét lên: "Trạm tàu điện ngầm!"
Ngay trước mặt, cách đó không xa là lối vào một trạm tàu. Biển hiệu trên cao vẫn còn sáng đèn, là ánh sáng hiếm hoi giữa màn đêm mịt mù.
Thang cuốn tự động dẫn xuống đã ngừng chạy, nhưng giờ này, còn ai dám đi?
Cả nhóm lập tức lao vào trong. Giang Lăng dẫn đầu, theo sau là Tô Dao Linh và Trương Bằng Phi.
Tống Quế vừa chạy xuống cầu thang vừa quay đầu lại tìm Lộ Liêu Liêu, thì thấy cô ta đang nằm vật trên bậc thang!
"Quế Quế, chân tớ mềm nhũn rồi, đứng không nổi nữa!" Lộ Liêu Liêu sợ đến mức không còn cử động được.
Ngay lúc đó, hai cái bóng đen gặp ban nãy cũng chạy tới, lướt qua bên cạnh cô ta, rồi lao luôn vào trong trạm tàu.
Lộ Liêu Liêu đưa tay ra định cầu cứu, nhưng hai người kia không hề quay đầu nhìn, chỉ lo chạy thoát thân!
Đám quái vật đã tràn tới lối vào thang dẫn xuống tàu!
Lộ Liêu Liêu tái mặt, trơ mắt nhìn từng bóng đen chen chúc bít kín lối vào. Cô ta như nghe được tiếng cười man dại và tiếng hú rợn người phát ra từ miệng bọn quái vật.
Những khuôn mặt không có mắt kia... đang nhìn chằm chằm về phía cô ta.
Có lẽ toàn thân cô ta đã bị rút cạn sức lực, đến mức không thể nào đứng dậy nổi.
Thế nhưng, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Không có con quái vật nào bước xuống cầu thang, dù “con mồi” chỉ nằm cách chúng vài mét ngay bên dưới.
Tống Quế chợt như bừng tỉnh, vội vàng trèo ngược lên kéo Lộ Liêu Liêu xuống.
“Sao bọn chúng không đuổi nữa vậy?”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía những người vừa lướt qua Lộ Liêu Liêu.
Âm thanh ấy quen thuộc đến mức Trương Bằng Phi lập tức nhận ra:
“Lưu Tiểu Sa? Cao Tiền Tài? Hai cậu còn sống à?”
Lưu Tiểu Sa cười khẩy: “Ý cậu là mong bọn tôi chết ngoài đó à?”
Cao Tiền Tài - biệt danh Thằng Què - chen vào: “Thôi đừng cãi nữa. Giờ còn sống là tốt rồi.”
Vừa nãy, hai người họ tận mắt nhìn thấy tài xế taxi biến dị ngay trước mặt. Cả hai sợ đến mức chết đứng. May mà bình thường vẫn hay xem video kinh dị, lại mê mấy trò chơi sinh tồn, nên mới phản ứng kịp thời, liều mạng chạy trốn, giữ lại được cái mạng nhỏ.
Trên đường, họ cũng gặp không ít người chạy trốn, nhưng hầu hết đều bị đám quái vật kia tóm lấy.
Chỉ nghĩ đến thôi, Lưu Tiểu Sa suýt nữa nôn hết bữa cơm chiều ra ngoài.
Tống Quế run rẩy hỏi: “Có phải… thời gian đếm ngược kết thúc rồi không?”
Trong trò chơi cũng thế mà. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, trò chơi sẽ tự động kết thúc, quái vật cũng sẽ biến mất.
“Còn hai phút nữa.”
Giang Lăng là người vào trạm tàu sớm nhất. Cậu vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời, vừa tính thời gian còn lại. Dù nhanh đến mấy, thì ít nhất vẫn còn hai phút.
Cậu điềm tĩnh nói: “Việc bọn chúng không vào, không liên quan đến đồng hồ đếm ngược.” ( truyện trên app T•Y•T )
Thằng Què vỗ trán một cái rõ to: “Anh Lưu, có khi nào chỗ này chính là nơi ẩn nấp mà giọng nói lúc đầu nhắc tới không?”
Lưu Tiểu Sa đưa mắt nhìn quanh, rồi nhún vai: “Trạm tàu lớn thế này mà cũng gọi là nơi ẩn nấp à? Vậy mấy người ban đầu đứng ở đây chẳng phải lời to rồi sao? Mẹ nó, sao điểm hồi sinh của tôi lại không đặt ở đây chứ?”
Với dân ghiền game, chuyện gì cũng có thể dùng từ ngữ trong game để lý giải.
Trương Bằng Phi lúc này mới hiểu ra, thì ra bọn họ không phải tình cờ trốn được vào đây, mà là do Giang Lăng cố tình dẫn cả nhóm đến trạm tàu điện ngầm.
Nghĩ vậy, cậu ta không giấu được sự thán phục: “Giang Lăng, cậu giỏi thật đấy!”
Nhưng Giang Lăng lại quay đầu nhìn về phía cô gái tóc ngắn đang đứng ở góc và hỏi: “Tại sao lại là chỗ này?”
Một nơi ẩn nấp tuyệt đối an toàn…
Nếu ngay từ lúc trò chơi bắt đầu, họ đã đứng sẵn trong trạm tàu điện ngầm hoặc ngay gần lối vào, thì việc hoàn thành nhiệm vụ chẳng phải sẽ trở nên quá dễ dàng sao?
Quái vật vốn không bước vào trong. Chỉ cần tìm được trạm tàu, người chơi có thể lập tức hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nếu nơi ẩn nấp lại đơn giản đến thế, thì công bằng của trò chơi ở đâu? Và tại sao Tô Dao Linh lại biết được điều này?
“Vì ánh sáng.”
Tô Dao Linh nhìn sang Giang Lăng, nhẹ giọng nói: “Cậu cũng thấy rồi đúng không? Ánh sáng đó không phải để cảnh báo khi quái vật xuất hiện. Vì quái vật dựa vào thính giác để tìm mục tiêu, nên nếu chỉ người còn sống mới nhìn thấy ánh sáng, thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.”
Nếu đây là một trò chơi sinh tồn thực sự, thì sẽ không có sẵn con đường sống. Người chơi bắt buộc phải tự tìm cách để sống sót.
Giang Lăng rất thông minh, nên cậu nhanh chóng hiểu được điều Tô Dao Linh muốn nói.
Lúc cả hai leo lên nơi cao, tầm nhìn mở rộng. Cũng chính vào khoảnh khắc ấy, Tô Dao Linh nhận ra một chi tiết đặc biệt: giữa lúc cả thành phố chìm trong bóng tối vì mất điện, vẫn có một vài nơi còn ánh sáng.
Chẳng hạn như bảng hiệu đèn ở cổng trạm tàu, một biển quảng cáo xa xa trên tòa nhà cao tầng, hay tháp rơi tự do ở công viên trò chơi…
Những ánh sáng ấy là để người còn sống nhận ra. Khi xe hơi còn không có điện, mà những nơi ấy vẫn phát sáng, thì rõ ràng đó là dấu hiệu mà trò chơi cố tình để lại, nhằm chỉ dẫn đến nơi trú ẩn an toàn.
Thành phố bị cúp điện không chỉ để quái vật dễ tấn công trong bóng tối, cũng không hẳn là để dồn người chơi vào chỗ chết. Mục đích thực sự là giúp người còn sống kịp thời nhận ra nơi có thể chạy đến để sống sót.
Ánh đèn từ điện thoại hay đèn pin cầm tay, có lẽ là những điểm sáng tương đối nhỏ, không làm nhiễu việc tìm kiếm của bọn họ, mà ngược lại, còn giúp người chơi quan sát rõ hơn.
Xe không có điện, nhưng điện thoại vẫn có thể bật đèn như thường.
Tô Dao Linh dần hiểu ra rằng, sự tồn tại đằng sau trò chơi không chỉ đơn thuần muốn giết chóc. Nó đang buộc người chơi phải dốc hết sức mình để sống sót.
Tất nhiên, nếu có quá nhiều người bật đèn pin, thì việc nhận ra đâu là ánh sáng thật từ nơi trú ẩn sẽ khó khăn hơn.
Nhưng khi số người bị quái vật tấn công ngày một nhiều, thì những ánh đèn gây nhiễu cũng sẽ dần biến mất. Đến lúc đó, ánh sáng từ điểm trú ẩn thật sự sẽ dễ dàng được nhìn thấy.
Tô Dao Linh không nghĩ rằng lũ quái vật sẽ dừng lại trước cửa chỉ để giữ cho trò chơi được công bằng.
Bởi vì …
Nếu đây thật sự là một trò chơi kiểu “ngày tận thế”, thì hiện tại chỉ mới là bước khởi đầu. Nhiệm vụ dành cho người mới, sao có thể khó đến mức ấy?
Vậy mà, đến lúc này, số người sống sót đã thưa thớt chẳng còn bao nhiêu.
“Có gì đó không đúng...”
Tống Quế khẽ rùng mình. Cô ta cảm thấy bên trong trạm tàu điện ngầm dường như còn lạnh lẽo hơn cả bên ngoài.
“Nếu ngay từ đầu đã có người ở đây, thì tại sao nơi này lại yên ắng đến thế? Không nghe thấy chút âm thanh nào...”
Tàu điện ngầm vốn là phương tiện giao thông công cộng. So với đường phố, người trong trạm lẽ ra phải đông hơn mới đúng.
Dù có ai đó trốn ở đây, thì với số lượng lên đến hàng trăm, hàng ngàn người, sao có thể không phát ra nổi một tiếng động?
Việc quái vật không vào được không đồng nghĩa với việc bên trong hoàn toàn an toàn. Câu chuyện của nhân viên tiệm trà lúc trước là một minh chứng rõ ràng.
Tại sao quái vật lại không tiến vào?
Nếu không phải do quy tắc của trò chơi, thì có lẽ... còn một khả năng khác.
Có thể, nơi này tồn tại một thứ khiến cả lũ quái vật cũng phải kiêng dè.
Nơi trú ẩn, liệu có thực sự an toàn tuyệt đối?