Sáng sớm hôm sau, Thẩm Linh Thư dậy sớm, tắm gội, dâng hương, rồi thay một bộ y phục trắng tinh như ánh trăng. Ngày 21 tháng 11 là ngày giỗ của Thẩm tông và Vương Bích, nàng muốn đến Tiểu Thanh Sơn để tế bái.
Thải Nhân từ ngoài đẩy cửa bước vào, sưởi tay bên chậu than một lát để xua đi khí lạnh trước khi vén rèm châu tiến vào gian ấm. Nàng ngẩng đầu, thấy cô nương mình trong bộ y phục trắng toát, tóc chỉ cài một cây trâm bạc chạm rỗng đính ngọc trai, không điểm phấn son, đôi mày thanh tú tựa như làn mưa bụi Giang Nam chẳng thể tan, mang theo nỗi u sầu nhàn nhạt. Nhìn cảnh ấy, nàng nhất thời quên mất ý định ban đầu.
Thẩm Linh Thư khẽ nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”
Thải Nhân vội gật đầu, nhớ ra mình đến để báo chuyện này. Nàng lại nghĩ đến người sáng nay đột nhiên ghé thăm, liền nói: “Cô nương, Lăng đại nhân sáng sớm đã đến, mang theo rất nhiều đồ bổ và vật dụng, nói rằng cô nương dạo này thân thể yếu, đưa đến để nấu thuốc bổ.”
Thẩm Linh Thư khựng lại, ánh mắt thoáng dao động, giọng lạnh lùng: “Ngươi nhận rồi?”
Nàng nhắc đến người kia, hơi thở có chút không ổn.
Thải Nhân thiếu tự tin đáp: “Nô tỳ vốn không nhận, nhưng Bùi đại nương tử đúng lúc đi ngang qua, liền sai người hầu tiếp nhận rồi đưa thẳng đến Bích Đồng Viện.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play