Bọn họ nói ông nội Tô hay bà nội Tô thì cậu ấy không có cảm giác gì nhưng nói tới Vãn Vãn thì không thể.
Vãn Vãn cũng giống như em gái cậu ấy vậy, em gái của cậu ấy đã bị lạc mất còn Vãn Vãn thì suýt chút nữa đã bị sói ăn thịt. Đây là chuyện khiến cậu ấy luôn luôn cảm thấy đau lòng, may mắn là cậu ấy đã đoạt lại được Vãn Vãn từ trong bầy sói trở về. Thế nhưng hiện giờ cậu ấy lại nghe thấy có người nói cô bé Vãn Vãn c.h.ế.t thì cho chết, lời này đã kích thích tới cậu ấy.
“Nếu như lại để cho cháu nghe được các người nói về Vãn Vãn thì đừng trách cháu không khách sáo." Tuy cậu thiếu niên tuổi còn nhỏ nhưng lời nói ra lại như đang ấp ủ hương vị phong ba bão táp.
Khuôn mặt thiếu niên bạnh ra chỉ khiến cho mấy ông bà già cười nhạo một tiếng, nhưng quả thật bọn họ cũng không nói bậy thêm nữa. Không phải là do sợ cậu ấy mà chỉ là không còn hứng thú nữa thôi.
Ở phía xa có hai người đang đứng, trong đó có một người trung niên mặc trên người bộ quân trang cũ, hiển nhiên những lời nói của nhóm ông bà già kia đã bị bọn họ nghe vào trong tai.
“Cảnh sát Thôi, ông nói xem Tô Cần mà mọi người đang nói tới kia có phải là người mà chúng ta đang muốn tìm không?” Người trung niên nói: “Người này cũng có một cô con gái mới sinh không bao lâu, lúc ấy Cục Công An trong huyện cũng có tiếp nhận một đứa nhỏ bị bỏ rơi có đúng không?"
Cảnh sát Thôi nói: “Đúng vậy, lúc ấy hai vợ chồng bọn họ ôm một đứa nhỏ nhưng tôi cũng không rõ lắm có phải là bé gái hay không. Bọn họ còn có ba đứa con trai, nghe ý tứ của bọn họ thì chắc là đang chuẩn bị đưa đứa nhỏ đi đến bệnh viện chữa bệnh và rời đi luôn"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT