Phương pháp để người thường vào Địa Phủ thường có hai loại.
Một là sau khi chết, được Hắc Bạch Vô Thường câu hồn, người lái đò đưa qua sông Hoàng Tuyền, trong quá trình đó gột rửa mọi nhân quả ở nhân gian, kẻ làm nhiều việc ác thì bị đưa đi chịu phạt; người muốn đầu thai thì giao cho Mạnh Bà, uống canh Mạnh Bà để xóa sạch ký ức, đi qua cầu Nại Hà, bước qua sông Vong Sinh, một đời này coi như hoàn toàn kết thúc.
Đương nhiên, mấy năm gần đây do Hắc Bạch Vô Thường lười biếng (thực ra là đi làm ở công ty của Tô Linh), khâu câu hồn về cơ bản đã được bỏ qua, hiện tại đều là Diêm Vương phát cho mỗi vong hồn một cái máy định vị tự động, để họ tự tìm đường về.
Loại thứ hai, chính là giống như đám học sinh này, hoặc giống như những con quỷ trước đó bị Tô Linh bắt được, thông qua một trận pháp nào đó hoặc một vị đại lão nào đó, mạnh mẽ xé rách kết giới của Địa Phủ, đưa người vào.
Theo lý thuyết, loại thứ hai vào thì không cần phải trải qua nhiều quy trình như vậy. Huống chi, vị trí mà trận pháp thông đến Địa Phủ cũng không phải ở gần Hoàng Tuyền.
Nhưng, Thịnh Trạch, một “hướng dẫn viên du lịch Địa Phủ” nhiệt tình và có trách nhiệm, sao nỡ để chuyến đi của đám học sinh có thiếu sót được chứ?
Vì thế, anh không quản ngại vất vả dẫn mọi người đi một vòng, cố tình vòng về Hoàng Tuyền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT