Khóe môi Khương Lê khẽ cong lên nhưng cô sợ mình cười quá lớn sẽ trông không xinh liền đưa tay che miệng lại. Thế nhưng đuôi mắt cô lại không thể ngăn được những giọt lệ lấp lánh đang trào ra. Thì ra khi niềm vui và bất ngờ đạt đến cực điểm, người ta thật sự sẽ vừa khóc vừa cười không kìm được.
Kỳ Dung Liễm ngẩng đầu lên, thành kính nhìn cô, giọng nói trầm ổn và nghiêm túc.
“Anh đã nghĩ rất nhiều lần rằng nên cầu hôn em thế nào thì tốt nhất. Có thể là trên một bãi cỏ được trang trí tỉ mỉ, có thể là giữa một biển hoa hoặc trong một buổi hòa nhạc lớn giữa những lời chúc phúc của hàng vạn người.”
“Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy cầu hôn nên là một nghi thức kết nối quá khứ và tương lai. Nó không nên chỉ là một nghi lễ lửng lơ vô định mà phải có cả kỷ niệm đã qua và những gì sắp tới của chúng ta.”
“Sau khi quen em, anh vẫn luôn có một điều nuối tiếc, đó là vì sự do dự của mình khi ấy mà không thể cùng em đi hết phố Phú Dân vào đêm Thất Tịch, cũng không thể cùng em xem hết buổi trình diễn ánh sáng hôm đó.”
“May mà chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể chầm chậm bù đắp từng tiếc nuối cũng có thể tạo ra nhiều ký ức mới. Vậy nên—”
“Khương Lê, em có đồng ý lấy anh không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play