Trong đám đông phía dưới, Lục Dao siết chặt bàn tay thành nắm đấm, nghe mấy bạn học bên cạnh xì xào bàn tán về cái tên “Lục Kiều,” trong lòng cô ta lại dâng lên một làn sóng ghen ghét. Lục Kiều cái gì chứ, cũng chỉ là Lục Kiều mà thôi!
“Ái chà chà, giờ Lục Kiều đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong trường mình rồi đấy. Hôm nay cậu nhận được bao nhiêu thư tình nhỉ?” Chu Lộ cười khúc khích bước tới liếc nhìn ngăn kéo sắp đầy thư tình của Lục Kiều, giọng điệu đầy trêu chọc.
“Tớ được nhiều người yêu mến lắm, cậu có ghen cũng ghen không nổi đâu.” Lục Kiều hất cằm, vẻ mặt tự tin kiêu ngạo.
“Được rồi được rồi, đừng làm quá nữa nhé.” Chu Lộ huých nhẹ vào cánh tay Lục Kiều, cười nói: “Chủ nhật cậu có rảnh không? Mẹ tớ bảo gọi cậu sang nhà tớ ăn cơm.”
“Nhà cậu à? Có chuyện gì thế?” Lục Kiều giả vờ hoang mang hỏi.
“Mẹ tớ nghe tớ nhắc đến cậu là nhất quyết bảo tớ mời cậu về nhà ăn bữa cơm. Lục Kiều, nể mặt tớ chứ?” Chu Lộ giải thích.
“Nể chứ, lớp trưởng thì phải có chút mặt mũi chứ. Trưa chủ nhật nhé.” Lục Kiều cười híp mắt đáp lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT