“Đề bài này nên vẽ trước, sau đó áp dụng công thức…. làm như vậy, sau đó như thế này…”
Vẻ mặt Lục Hướng Bắc sững sờ, lúc nhìn Lục Kiều từng bước từng bước giải ra câu trả lời chính xác, Lục Hướng Bắc còn nhìn chằm chằm những chữ mà Lục Kiều viết ra trên giấy.
Cảm giác đầu tiên là chữ viết đẹp quá.
Trên tờ giấy trắng, nét chữ sắc sảo không hề có loại cảm giác mềm mại như các cô gái bình thường viết.
Sau đó là vẽ, hoàn toàn không cần thước phụ trợ, lợi hại như vậy sao?
Một lúc lâu sau Lục Kiều cũng không nghe thấy Lục Hướng Bắc đáp lại, quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu.
Đây là nghe không hiểu sao?
Thế nhưng cô đã cố gắng dùng kiến thức của cấp hai giảng giải mà, đây cũng là lý do mà vừa rồi Lục Kiều không viết ngay, cũng không thể giải đề này theo kiểu vượt cấp được, cho nên cô đã suy tư một chút.
Nhìn biểu cảm trên mặt Lục Hướng Bắc, bàn tay cầm bút của Lục Kiều hơi dừng lại một chút sau đó viết lại một lần nữa trên giấy nháp, vừa viết vừa giải thích: “Đổi một phương pháp giải khác, trước tiên sử dụng công thức này, sau đó…”
Đợi đến khi Lục Kiều giải xong đề bằng phương pháp thứ hai thì Lục Hướng Bắc đã không biết là nên bày ra biểu cảm gì trên mặt.
Mặc dù cậu ấy không thân với cô chị họ này nhưng cũng từng nghe cha mẹ mình nhắc đến Lục Kiều, có vẻ như… thành tích của cô không tốt lắm.
Giờ phút này cảm giác trong lòng Lục Hướng Bắc thật sự là không dễ hình dung.
Thật sự là, hay thật chứ, học không được tốt lắm.
Không tốt lắm là như thế này sao?
Cô chị họ này năm nay học cấp ba, chắc là lớp mười, cậu ấy thì học lớp tám, hơn nữa đây lại là đề thi Olympic, học sinh bình thường căn bản là không được tiếp xúc!
“Chị giảng thế em có hiểu không?” Lục Kiều nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hướng Bắc bên cạnh.
Lục Hướng Bắc trong lòng rối rắm gật gật đầu, mở miệng đáp: “Hiểu rồi.”
“Ừ, còn có đề nào không biết làm nữa không?” Lục Kiều lại hỏi thêm một câu.
“Có, bài này, còn bài này nữa…”
“Ừ, cái đề bài này khó hơn bài vừa rồi một chút, đầu tiên với đề thi có bẫy như thế này thì chúng ta phải làm thế này trước…”
“Sau khi tính ra đến đây thì tiếp tục làm bước kế tiếp.”
“Tính ra đến đây, sau đó lại tiếp tục…”
Sau khi giải xong mấy đề, lúc Lục Hướng Bắc nhìn Lục Kiều, cậu ấy có cảm giác như trên giọng nói Lục Kiều có ánh sáng của… người học giỏi.
Giảng xong bài, Lục Kiều gác lại cây bút trong tay nhàn nhạt mở miệng nói: “Lục Hướng Bắc, có phải là gần đây tòa nhà này có người chết không?”
Mặc dù Lục Hướng Bắc không hiểu sao chủ đề lại chuyển đến phương diện này nhưng khi ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt đen ngập nước của Lục Kiều thì cậu vẫn thấy kinh ngạc.
“Sao chị lại biết?”
Gần đây ở tòa nhà của Lục Hướng Bắc có người chết, hơn nữa người chết lại là nhà ngay trên lầu nhà Lục Hướng Bắc.
Nhà trên lầu nhà Lục Hướng Bắc chính là nhà thầy Ngô, Ngô Triệu là giáo viên số học của trường XX, năm nay hơn bốn mươi tuổi, người chết mấy ngày trước chính là người vợ sau của Ngô Triệu.
Cụ thể câu chuyện thế nào thì thực ra Lục Hướng Bắc cũng không biết rõ ràng lắm.
Chuyện xảy ra vào một buổi sáng mấy ngày trước, lúc đó Lục Hướng Bắc đi học ở trường, cũng là sau khi về nhà mới nghe nói có người phụ nữ ở trên lầu không cẩn thận nên ngã từ hành lang xuống, sau khi cảnh sát đến thì phán đoán và xác định là do sự cố ngoài ý muốn.
Nếu như là sự cố ngoài ý muốn thì chuyện này đến đây cũng coi như kết thúc, nhưng vài ngày nay lại có người nói bỗng nhiên trông thấy mấy thứ bẩn thỉu vào ban đêm, việc này lan truyền trong tòa nhà của bọn họ rất tà dị.
Lục Hướng Bắc là người vô thần, đối với mấy tin đồn này không quá tin tưởng cho nên cũng không để ý mấy.
Bây giờ lại nghe thấy Lục Kiều mở miệng hỏi, Lục Hướng Bắc bèn nói những gì mình biết ra.
Sau khi nói xong, Lục Hướng Bắc nhìn về phía Lục Kiều, muốn biết vì sao cô lại biết chuyện có người chết trong tòa nhà này.
Chắc là vừa rồi cô lên lầu nghe người khác nói?
Lục Hướng Bắc cho rằng khả năng này tương đối lớn.
Nghe Lục Hướng Bắc nói xong hết mọi chuyện, ánh mắt Lục Kiều cũng không có thay đổi gì quá lớn, cô lườm Lục Hướng Bắc một cái rồi mở miệng nói:
“Dạo này buổi tối đừng ra ngoài.”
Hả? Có ý gì?
Lục Hướng Bắc ngẩng đầu lên đối đầu với đôi mắt đen tĩnh mịch của Lục Kiều, bỗng nhiên nghĩ rằng không phải là Lục Kiều nghe nói chuyện đồn đại gần đây nên cũng tin là trên thế giới này có gì đấy chứ?
“Lục Kiều, không phải đấy chứ, có phải là chị nghe nói cái gì không? Mấy người con gái các chị đúng là nhát gan, bây giờ đã là niên đại nào rồi mà còn tin tưởng mấy cái đấy, em là người trẻ tuổi chứ không phải là ông bà già, phải tin tưởng khoa học, đừng nghe mấy bà mấy cô kia nói cái gì là tin cái đấy.” Lục Hướng Bắc nhếch miệng cười một tiếng, vỗ vỗ cánh tay Lục Kiều, bồi thêm một câu: “Đừng sợ, đừng sợ, đều là gạt người đấy.”