Lục Kiều nghe Cận Vĩ Quốc nói liền ngẩng đầu liếc anh ta một cái, cười nhàn nhạt rồi đáp:
“Rất tốt, dạo này anh Cận ngoan thật đấy.”
Màu sắc đào hoa trên gương mặt anh ta đã có phần dịu đi.
“Đó là vì gần đây anh ở trong quân khu chẳng có thời gian ra ngoài. Ngoài giờ huấn luyện thì cũng chỉ là huấn luyện.” Cận Vĩ Quốc nói xong liền liếc Phó Hàn Tranh ngồi bên cạnh, cười mỉa rồi lên tiếng:
“Kiều Kiều, Phó Hàn Tranh còn được con gái thích hơn anh nhiều, vậy sao cậu ta lại không có số đào hoa? Theo lý thì càng được con gái yêu thích thì càng phải có số đào hoa chứ?”
“Ai nói thế?” Lục Kiều đáp lại, đồng thời liếc qua người đàn ông với chiếc đầu đinh ngồi ghế lái phụ rồi nói tiếp:
“Anh nhìn xem, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh kia kìa, có thấy hung dữ không? Một người đàn ông suốt ngày nghiêm mặt như vậy, dù có số đào hoa cũng bị chính anh ấy bóp nát rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play