“Cậu nói gì vậy, tôi chỉ nói cho vui thôi mà.” Cận Vĩ Quốc thật ra chẳng có ý gì khác, Lục Kiều xinh đẹp thật nhưng anh ta chỉ coi cô như em út trong nhà, chỉ là miệng lắm lời một chút.
Hơn nữa, khoan đã, Phó Hàn Tranh có gì đó hơi kỳ lạ nhỉ?
Cậu ta từ lúc nào để ý đến cô gái nhỏ này vậy?
Biết Phó Hàn Tranh bao năm nay rồi, dùng một câu hơi suồng sã để miêu tả hai người là “mặc chung quần xà lỏn mà lớn lên” đã đủ thấy mức độ thân thiết cỡ nào.
Phó Hàn Tranh vốn từ trước đến nay chẳng mấy khi quan tâm đến người khác, nói nhiều vài câu đã là khó, giờ lại như thế, thật có gì đó khác thường.
Hơn nữa Cận Vĩ Quốc cảm giác Phó Hàn Tranh vừa rồi như đang bao che cho cô bé kia?
Anh liếc về phía Lục Kiều một chút rồi dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Phó Hàn Tranh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play