Lục Kiều đi từng bước nhỏ, trong đầu bỗng chốc nghĩ về đôi vợ chồng già kia. Ông bà ấy không có con cái, theo lời người dân trong thôn kể lại, ngày còn trẻ họ từng có một cậu con trai. Nhưng vì một lý do đặc biệt nào đó của thời đại, đứa con trai ấy không thể gắng gượng sống tiếp.
Thế nên, cuộc đời cứ thế trôi qua, người đầu bạc tiễn người tóc xanh. Giờ đây, khi tóc đã bạc trắng, hai ông bà vẫn bên nhau không rời, không buông. Nghĩ đến bóng lưng hai người dìu dắt nhau bước đi xa dần, Lục Kiều không khỏi vang lên trong đầu một câu nói: “Nắm tay nhau đi đến bạc đầu.”
Tình yêu, có lẽ giống như ông bà ấy, luôn bên nhau, nắm tay nhau đến khi tóc bạc da mồi, cùng nhau chầm chậm già đi, và khi đã già rồi thì vẫn dìu nhau bước tiếp.
Phó Hàn Tranh nhận ra Lục Kiều đang suy tư, liền tiến đến, giọng nói trầm ấm đầy thu hút hỏi: “Kiều Kiều, em đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ...” Lục Kiều ngẩng lên nhìn anh một cái, rồi tiếp tục nói: “Lúc nãy nhìn thấy hai ông bà cụ, em nhớ đến một câu nói.”
“Chú Phó đoán xem câu gì?” Cô nheo mắt to tròn, long lanh, môi hơi nhếch lên cười.
Phó Hàn Tranh nhìn nét nghịch ngợm của cô, vô thức đáp: “Nắm tay nhau đi đến bạc đầu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT