“Còn nữa, gần đây Giai Giai cũng không đưa Lục Kiều về nhà nữa, nghe nói Lục Kiều thực tập ở bệnh viện rất bận rộn, thằng út và Kiều Kiều đều bận rộn như vậy, tương lai phải làm sao bây giờ…”
Nghe đến đó, Phó Lai Phúc không thể không lên tiếng: “Chuyện của bọn nhỏ thì tự chúng nó quan tâm là được rồi, đi thực tập ở bệnh viện là chuyện tốt, bận rộn cũng là điều bình thường. Về phần tương lai phải làm sao thì bọn nhỏ tự mình xem đấy mà xử lý. Tôi thấy bà lo xa quá đấy, đúng là rảnh rỗi quá mà.”
“Tôi rảnh rỗi?” Chu Lan Anh đặt mạnh bình tưới cây xuống nền xi măng, tạo ra tiếng lạch cạch, rồi mở to mắt lườm Phó Lai Phúc đang ngồi trên ghế.
Có sát khí!
Phó Lai Phúc lập tức sợ hãi, giả vờ không nhận ra ánh mắt sắc lạnh của Chu Lan Anh, vội đứng dậy, động tác nhanh nhẹn không kém ngày xưa, vừa chuồn vừa cười giả ngu lẩm bẩm:
“Ái chà, sao bỗng thấy trời lạnh thế nhỉ? Ờ, chắc tại tôi mặc ít quá. Gì nhỉ, bà à, tôi về phòng mặc thêm bộ quần áo đây, bà cứ tiếp tục làm cỏ đi.”
Chu Lan Anh nhìn bóng lưng ông, không nhịn được mà đáp: “Phó Lai Phúc, có bản lĩnh thì đừng chạy! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đây không phải cỏ, là hoa lan đấy, ông có biết không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play