"Được được, em nghỉ ngơi đi." Phó Hàn Tranh nhẹ giọng dỗ dành, xót xa ôm cô gái nhỏ của mình thêm một lúc rồi mới luyến tiếc buông tay, nắm tay cô dắt về phía giường.
Sau khi Lục Kiều nằm xuống, anh cẩn thận mở chiếc chăn vuông mềm như tàu hũ ra đắp kín lên người cô, chỉ chừa lại gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Bàn tay nhỏ cũng được anh cho vào trong chăn, khiến cô cảm nhận rõ sự chăm sóc dịu dàng của anh. Cô mỉm cười ngoan ngoãn với anh.
Lúm đồng tiền ngọt ngào, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, tất cả đều đập thẳng vào mắt Phó Hàn Tranh, khiến cổ họng anh khô khốc. Anh vô thức đưa tay tháo cúc áo ở cổ.
"Kiều Kiều, đừng cười với anh như vậy." Giọng anh khàn khàn, mang theo sự kiềm chế rõ ràng.
Lục Kiều vẫn cười, đôi mắt cong cong đáng yêu, giọng mềm như bông: "Tại sao chứ? Em cười không đẹp sao?"
"Đẹp." Chính vì quá đẹp... nên anh sợ bản thân sẽ không kìm được mà nuốt chửng cô mất.
Phó Hàn Tranh cảm thấy cô gái nhỏ của mình chưa bao giờ ngừng thử thách sự nhẫn nại của anh. Nhưng... có thật là cô không hiểu gì sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT