Cuối cùng, chính Phùng Tích Dương là người lái xe đưa cả nhóm về. Còn chiếc xe của Mộ Chi, anh ta nói sẽ cho người mang đến cho cô vào ngày mai.
Mộ Chi tuy không say nhưng dù sao cũng đã uống chút rượu. Cô thoải mái đưa chìa khóa xe cho Phùng Tích Dương, rồi ngồi vào ghế phụ, để anh ta đưa mình về.
Trăng lên cao giữa trời đêm, gió đêm lành lạnh lướt qua, cành cây xào xạc vang lên trong không khí u tĩnh.
Lưu Đông toàn thân căng cứng, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông mặc đạo bào đang cầm kiếm gỗ vừa vung vẩy tay chân vừa lẩm bẩm cách đó không xa. Nhìn một hồi, không hiểu sao ông lại có cảm giác... không đáng tin lắm.
Nhưng đây là người do chính ông bỏ tiền ra thuê tới, giá còn không rẻ chút nào. Hiệu quả thế nào thì... ông cũng chẳng rõ.
Bây giờ bọn họ đang ở công trường – nơi người phụ nữ kia gặp tai nạn. Đêm đã khuya lắm rồi, gió lùa lạnh buốt, cái lạnh len vào tận xương khiến Lưu Đông không khỏi rùng mình.
“Thiên linh linh địa linh linh… yêu ma quỷ quái mau hiện hình, ra đây đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play