“Ừ, được rồi, mẹ đi chào hỏi khách khứa đây.” Chu Lan Anh bước về phía trước vài bước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại dặn dò Phó Hàn Tranh: “Con nhớ giữ khoảng cách với mấy cô gái ở đây một chút, đừng để người ta bàn tán lung tung. Con đã có bạn gái rồi, nếu dám làm ra chuyện gì không hay thì liệu hồn, mẹ không tha cho đâu đấy!”
Lời nói này cũng cho thấy Chu Lan Anh rất có thiện cảm với Lục Kiều. Giờ lại nghe con trai và Lục Kiều đang hẹn hò, dường như vị trí của Lục Kiều trong lòng bà còn vượt cả con trai ruột là Phó Hàn Tranh.
Bị mẹ cảnh cáo mà Phó Hàn Tranh chỉ biết dở khóc dở cười. Rốt cuộc thì ai mới là con ruột đây, anh hay Lục Kiều?
Để tránh phiền phức cũng như mấy chuyện cha mẹ người ta đưa con gái tới làm quen, anh dứt khoát đứng chung với đám bạn chí cốt từ nhỏ.
Có Phó Hàn Tranh đứng giữa một đám đàn ông như thế, ai còn dám mang con gái cháu gái đến giới thiệu nữa? Dù gì cũng là người có thể diện, đâu thể làm chuyện lố bịch như vậy.
Đến chạng vạng, tiệc mừng thọ kết thúc. Phó Hàn Tranh lái xe đưa Phó Lai Phúc và Chu Lan Anh trở về khu tập thể quân khu.
Vừa về đến nhà, Phó Lai Phúc liền nhìn thấy món quà Lục Kiều tặng. Không phải vàng bạc châu báu, chỉ là một món đồ gỗ thủ công – một bình rượu hình quả hồ lô. Tuy vậy trong con mắt người am hiểu, món quà lại mang nhiều ý nghĩa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT