Bà cụ cũng không phải người ngu dốt, nhìn dáng vẻ của Lục Giang Minh, bà không thèm liếc mắt, chỉ hờ hững nói:
“Thằng hai à, anh cứ ở lại đây cho yên, chỗ này hợp với anh rồi. Anh cũng biết Lục Kiều phải chăm sóc ba người chúng tôi không dễ dàng, anh còn bám theo thì chẳng phải thêm phiền hà sao?”
Lục Giang Minh lập tức phản bác: “Sao lại phiền được ạ? Con có thể tìm việc mà.”
“Anh?” Bà cụ liếc qua một cái, thật ra không phải xem thường con trai, nếu Lục Giang Minh tìm được việc làm ở thủ đô thì đã không ở nhà ngồi không suốt hai năm nay.
Loại người làm gì hỏng nấy như ông ta mà còn đi tìm việc ở thủ đô ư? Bà cụ nghe như chuyện cười.
“Đúng vậy, con.” Lục Giang Minh nhìn lén Phó Hàn Tranh, chẳng biết xấu hổ mà nói:
“Hàn Tranh là người thủ đô, đến lúc đó con đi nhờ Hàn Tranh giúp tìm việc, con cũng không đòi hỏi cao đâu. Thể chất con yếu, làm việc chân tay không nổi, nên tốt nhất là ngồi văn phòng. Tiền lương không thể quá thấp, vì con muốn sống ở thủ đô nên chi phí sinh hoạt phải đủ… Mẹ à, mẹ nghĩ sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play