Một lát sau đã có người mượn được xe máy kéo trong thôn, mấy người đàn ông giúp đỡ đưa Lục Hoa Minh lên trên xe, còn có hai người nữa đi cùng Lý Thúy Hoa và Lục Kiều đi bệnh viện.

Sau khi Lục Hoa Minh được đưa đến bệnh viện thì lại rối loạn một lần nữa, chờ đến khi bác sĩ kiểm tra ra kết quả, xương sườn bị lực mạnh tác động làm gãy hai cái, may mà vết thương trên ngực đã được cầm máu trước khi đưa đến, nếu không thì cũng không trụ được trước khi đến bệnh viện.

Tình hình này của Lục Hoa Minh cần làm thủ tục nhập viện.

Lý Thúy Hoa đi về nhà lấy tiền, Lục Kiều ở lại bệnh viện trông nom.

Lục Kiều ngồi trong phòng bệnh trông nom cha, toàn thân cô vẫn ướt đẫm, y tá nhìn thấy cô gái nhỏ đáng thương quá nên cố ý tìm cho cô một bộ quần áo để thay, nếu không thì khi Lục Hoa Minh tỉnh lại Lục Kiều lại gục xuống mất.

Lý Thúy Hoa trở lại trong thôn, đến cửa chính thì trông thấy ông cụ Lục và bà cụ Lục đứng chờ ở cửa.

“Thằng hai thế nào rồi?” Trông thấy Lý Thúy Hoa đi đến, bà cụ không kịp chờ đợi mà mở miệng hỏi.

“Cha mẹ, hai người đừng lo lắng, Hoa Minh chỉ là bị thương hơi nặng phải nằm viện, con về nhà thu dọn chút đồ đạc.” Lý Thúy Hoa thấy ông cụ và bà cụ chờ ở đây thì không muốn làm hai ông bà quá lo lắng.

“Được, con thu dọn đi.” Bà cụ nhét một cục tiền vào tay Lý Thúy Hoa: “Con cầm số tiền này đi.”

“Mẹ, không cần đâu, bọn con có…”

Lý Thúy Hoa còn chưa nói hết thì đã bị bà cụ cắt ngang: “Đừng có cậy mạnh, trong nhà con tình hình như thế nào cha mẹ biết, cầm đi, nhanh vào nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai mẹ và ông cụ sẽ đến bệnh viện.”

“Cảm ơn mẹ.” Lý Thúy Hoa cũng không tiếp tục từ chối nữa.

Trong nhà không có tiền thì cũng sống được nhưng bây giờ Lục Hoa Minh nằm trong bệnh viện chắc chắn phải tốn không ít tiền.

Nhiều năm như vậy thân thể Lục Kiều không được khỏe lắm, lại phải đi học, trong nhà cũng không có tiền để dành gì mấy, cho dù cộng thêm tiền mà ông bà cụ cho thì cũng chưa chắc đã đủ tiền trả cho bệnh viện.

Nhưng trong lòng Lý Thúy Hoa cùng rất rõ ràng, lúc trước chia nhà ở riêng thì ruộng vườn tiền bạc gì đó cũng chia ra rồi, bây giờ số tiền mà bà cụ đưa đến đây chính là một ít tiền cuối cùng để hai ông bà cụ dưỡng lão rồi.

Lý Thúy Hoa thu dọn một vài thứ đơn giản rồi lập tức lại đi lên thị trấn.

Chạng vạng tối, mưa tạnh.

“Dao Dao, con đã nghe nói chuyện của bác cả con rồi chứ? Số bác cả con cũng thật là xui xẻo, nhiều người đi như vậy mà chỉ có bác cả con bị lợn rừng đâm, quá xui xẻo, cũng không biết bây giờ thế nào rồi, hình như là bác gái con vừa về một lát rồi lại đi rồi”

“Hình như là như vậy.” Lục Dao hờ hững trả lời một câu.

“Cái gì gọi là hình như? Con có đang nghe mẹ nói chuyện hay không đấy? À đúng rồi, có phải là ngày mai Thanh Tùng sẽ về bộ đội không? Đến lúc đó con nhớ đi tiễn đấy.” Giang Thu Nguyệt nói xong chuyện Tưởng Thanh Tùng thì lại nhắc đến chuyện của Lục Hoa Minh: “Dao Dao, con nói xem bác cả con như thế thì bọn họ có đến nhà mình vay tiền hay không?”

“Không đâu, nhà bác cả và nhà chú ba thân thiết hơn, vay tiền cũng sẽ không đến nhà mình.” Lục Dao ném lại một câu này rồi trở về phòng mình.

Giang Thu Nguyệt còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy Lục Dao đi mất, trong lòng có chút không thoải mái, cũng không biết là gần đây con gái bị làm sao, có đôi khi thần thần bí bí, dường như tính cách cũng thay đổi.

Văn phòng bác sĩ, các bác sĩ vẫn ấn tượng sâu sắc về hình ảnh của bệnh nhân Lục Hoa Minh được đưa đến hôm nay.

Xương sườn bị gãy mấy hai cái, ngực bị rách một lỗ to, hơn nữa cũng chậm trễ trong thời gian dài rồi mới đưa đến bệnh viện. Bác sĩ chủ trị cũng đã nhìn qua vết thương đó rồi, cầm máu cũng không dễ dàng gì.

Tiêu Ân Đức là bác sĩ chủ trị của Lục Hoa Minh, cũng đã làm trong bệnh viện này mấy thập niên rồi, đối với tình trạng của Lục Hoa Minh thì bác sĩ chủ trị như ông ấy hiểu rất rõ.

Tình hình trước đó Tiêu Ân Đức cũng đã hỏi rồi, người giúp Lục Hoa Minh cầm máu chính là cô gái nhỏ Lục Kiều, hơn nữa lại là dùng phương pháp châm cứu của Trung y.

Bây giờ tất cả mọi người đều tin dùng Tây y, cảm thấy hiệu quả nhanh, nhưng mọi người cũng không biết thực ra thì Trung y cũng không thua kém gì Tây y, chủ yếu là phải xem bản lĩnh học Trung y đến đâu.

So với Tây y thì Trung y càng khó học hơn, cần phải cố gắng nhiều mới có thành tựu.

Tiêu Ân Đức cũng đã từng gặp thầy thuốc Trung y vô cùng lợi hại, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy ai trong ngành Trung y có thể dùng kim châm để cầm máu, không nói đến cái khác, chỉ với trường hợp của Lục Hoa Minh thì chưa chắc lúc đó bệnh viện của bọn họ có thể cầm máu một cách thuận lợi được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play