Còn Chu Lộ thì cười ngây ngô: “Ha ha ha, cảm ơn mọi người! Không, không, tôi chỉ hơi lanh lợi thôi, người giỏi thật sự là bạn tốt Kiều Kiều của tôi… ha ha ha. Được rồi, có gì không biết cứ hỏi tôi, hỏi tôi nhé…”
Mấy người say thật là đủ trò, người thì ôm chặt Phó Hàn Tranh không buông, người thì tập đánh quyền, người lại lạnh lùng ra vẻ “đừng đến gần tôi”, còn người kỳ quái nhất thì như đang đứng trên sân khấu nhận giải, bắt đầu cảm ơn thầy cô, cảm ơn cha mẹ sinh thành!
Nhìn cảnh bốn người say ngây ngất, ba người đàn ông trưởng thành bên cạnh không biết nên cười hay nên khóc.
“Được rồi Phó Hàn Tranh, cậu đưa cô gái nhỏ của cậu về đi, ba con ma men này để tôi và Cận Vĩ Quốc xử lý.” Phùng Tích Dương vừa nói vừa đứng lên, xắn tay áo sẵn sàng.
Anh bước đến bên Mộ Chi, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má nhỏ nhắn của cô. Một cảm giác lạ thoáng qua trong lòng Phùng Tích Dương khiến anh ta chợt sững người rồi nhanh chóng rút tay lại, hỏi: “Này, Mộ Chi, cô có thể đứng dậy không?”
“Tôi… tôi đứng được.” Mộ Chi trong đầu vẫn tỉnh táo, định đứng dậy nhưng không hiểu sao cơ thể lại không phối hợp, chưa kịp đứng vững đã ngã sang một bên.
Phùng Tích Dương theo phản xạ đỡ lấy cô ấy, cô nhẹ nhàng ngã vào lòng anh ta khiến tim anh ta như lỡ nhịp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play