Nếu đổi lại vị trí mà suy nghĩ một chút, giả sử tương lai có thằng nhóc thối nào đó định bắt cóc con gái nhỏ của anh, thì Phó Hàn Tranh tuyệt đối sẽ nghiên cứu kỹ càng rồi thảo luận với đối phương về triết lý nhân sinh lẫn mỹ học bạo lực.
Ngẫm lại một chút, cải trắng nuôi trồng bao năm bỗng nhiên có con heo chạy tới ủi tan tành, chuyện này thì ai có thể hòa khí mà chấp nhận được?
Chắc chắn là không thể chấp nhận nổi! Cho nên Lý Thúy Hoa nhìn chăm chú Phó Hàn Tranh đứng ngoài cửa, theo bản năng muốn tìm một cái chổi để “hỏi thăm” đối phương, nhưng ánh mắt bà lướt khắp phòng khách mà không thấy chổi đâu. Đành vậy, bà chỉ có thể kiềm chế những ý nghĩ bạo lực trong lòng.
Khóe miệng Lý Thúy Hoa giật giật rồi nở một nụ cười gượng gạo, giả tạo đến mức không thể giả hơn, bà nói:
“Kiều Kiều, đừng chặn cửa nữa, để cho người ta vào nhà đi chứ.”
“À vâng.” Lục Kiều ngoan ngoãn tránh ra rồi lén liếc Phó Hàn Tranh một cái, trong lòng rất thông cảm cho anh.
Phó Hàn Tranh nhận được ánh mắt cảm thông ấy thì dở khóc dở cười, nghĩ thầm: “Thế này là tại ai đây? Có thể đừng vô tâm như vậy được không? Thật đúng là cô nhóc vô tâm mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play