Nhớ em. 
Hai chữ đó Phó Hàn Tranh không thốt ra nhưng Lục Kiều vẫn nhìn thấy rõ trong ánh mắt anh.
Cảm nhận được sự chân thành ấy, lòng Lục Kiều bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào nhẹ nhàng.
“Em phải về rồi.” Tuy nhiên khi nghĩ đến cô gái kia, nét mặt nhỏ nhắn của Lục Kiều ngay lập tức trầm xuống.
Phó Hàn Tranh không hiểu vì sao cô đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, lúc trước còn thấy cô bình tĩnh, sao giờ lại có vẻ giận dỗi?
Quả thật tâm trạng con gái thật khó đoán.
“Anh lái xe đưa em về nhé, xe anh đỗ ngay cổng trường rồi, mình đi thôi.” Phó Hàn Tranh nói, đồng thời đặt miếng bánh ngọt còn lại trước mặt Lục Kiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play