Hiện giờ chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ lên lớp. Nhưng cô gái đứng trước mặt dường như không phải kiểu người dễ dàng bị ép phải rời đi chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
“Có thể cô không biết tôi nhưng chắc chắn cô biết Phó Hàn Tranh đúng không?” Giang Thanh Thu vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, lạnh lùng nói một câu như vậy.
Khi nghe thấy ba chữ ‘Phó Hàn Tranh’, cuối cùng Lục Kiều cũng ngẩng đầu, nhìn Giang Thanh Thu một cách nghiêm túc. Cô trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Vậy cô đến tìm tôi là vì Phó Hàn Tranh?”
“Đúng vậy, tôi mong cô có thể rời xa Phó Hàn Tranh. Cô muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể trả, nhưng khuyên cô đừng quá tham lam.”
Lục Kiều mở to mắt nhìn cô gái kỳ quái trước mặt rồi hỏi: “Cô Giang, xin hỏi, cô đến đây mà không nói cho Phó Hàn Tranh biết à? Và cô lấy tư cách gì để bảo tôi rời xa anh ấy?”
Cô tiếp tục nói: “Hơn nữa, tôi phải nói rõ, từ trước đến nay tôi và Phó Hàn Tranh chưa từng ở bên nhau, đâu có chuyện ‘rời khỏi’ gì ở đây?”
Lục Kiều cảm thấy mình như bị trúng đạn oan. Hơn hai năm nay cô không gặp Phó Hàn Tranh. Lần trước gọi điện đến bệnh viện quân khu cũng không liên lạc được. Cô gái tự tin thái quá này không biết từ đâu chui ra?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT