Khụ khụ, mặc dù ví von không được thích hợp lắm nhưng lại rất chân thực!
Cuối cùng cũng thì Lý Thúy Hoa cũng ra tay.
Chỉ thấy Lý Thúy Hoa quyết đoán dùng đũa đâm một miếng thịt béo rồi cho vào… bát của người đàn ông nào đó.
Phó Hàn Tranh trơ mắt nhìn bát mình có thêm một miếng thịt, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thúy Hoa, đôi môi mỏng mấp máy, lịch sự lên tiếng nói: “Cảm ơn thím.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, các cháu đừng khách sáo, ở quê chúng tôi ăn cơm không nhiều quy củ như vậy đâu, cái gì cũng không quan trọng bằng việc lấp no bụng.” Lý Thúy Hoa thoải mái trả lời một câu, lúc trông thấy chàng trai phía đối diện chuẩn bị ăn thịt thì Lý Thúy Hoa lại lên tiếng: “Chàng trai, cậu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi, người ở đâu?”
Phó Hàn Tranh ngồi đối diện bị Lý Thúy Hoa hỏi liên thanh như vậy thì đôi tay cầm đũa ngừng lại một chút.
Lục Kiều cúi đầu giả chết, ha ha ha, người bên cạnh này là mẹ ai thì nhanh bưng về đi!
Nhưng giả chết chắc chắn là không được, Lục Kiều đưa tay kéo Lý Thúy Hoa sau đó đưa tay gắp một miếng ruột heo cho vào bát của mẹ già, nở một nụ cười giả lả với Lý Thúy Hoa, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi, mẹ thích nhất là ăn ruột heo mà.”
Mẹ ruột ơi, con xin mẹ, đừng nói nữa!
Bầu không khí rất xấu hổ, những người khác trong bàn cũng bị những câu hỏi trực tiếp như vậy của Lý Thúy Hoa làm cho chấn động.
Ánh mắt của mọi người không tự chủ được mà rơi vào trên người Phó Hàn Tranh, thế mà chàng trai đó vẫn giữ được bình tình, rất bình tĩnh.
“Phó Hàn Tranh, hai mươi tư, người Bắc Kinh.” Phó Hàn Tranh bình tĩnh trả lời một câu.
Lục Kiều trợn trừng đôi mắt to ngập nước nhìn về phía người đàn ông đối diện, tỏ ra hung dữ trừng anh.
Vị ông lớn này, sao anh lại lễ phép như vậy chứ?
“Vậy cậu cảm thấy tôi giới thiệu cho cậu một cô gái thì sao? Ôi, con gái ở thôn chúng tôi đều rất xinh đẹp, vừa hiền lành lại vừa đảm đang.” Lời nói của Lý Thúy Hoa lại làm cho mọi người kinh ngạc một lần nữa.
Phó Hàn Tranh: “…”
Lời này thì anh phải trả lời lại như thế nào mới tốt?
Cận Vĩ Quốc bên cạnh phải nhịn không cười ra tiếng, vốn cho rằng mấy bà mấy cô lúc nãy đã đủ hưng hãn rồi, không ngờ rằng ở đây còn có một người hung hãn hơn.
Cái này có lẽ là câu núi cao còn có núi cao hơn, người hung hãn còn có người hung hãn hơn mà người ta thường nói.
“Thật là ngại quá, cháu tạm thời vẫn chưa cân nhắc đến vấn đề cá nhân.”
Câu nói này của Phó Hàn Tranh đã được coi là rất uyển chuyển rồi.
Ngước mắt lên đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của cô gái nhỏ, Phó Hàn Tranh mấp máy đôi môi mỏng, bỗng nhiên anh cảm thấy cô gái nhỏ này đặc biệt gây thương nhớ.
Phó Hàn Tranh cảm thấy tuổi tác của cô gái nhỏ này không kém với cháu gái anh là bao, chỉ có điều cô gái nhỏ này nhìn ngoan ngoãn nghe lời hơn cô cháu gái nghịch ngợm của anh nhiều, dáng vẻ hung dữ cũng rất xinh đẹp.
Lý Thúy Hoa coi nhẹ lời từ chối uyển chuyển của Phó Hàn Tranh, chỉ là thái độ không còn nhiệt tình như trước nữa.
Lý Thúy Hoa tự nhiên thoải mái chuyển chủ đề: “Cháu và Tưởng Thanh Tùng là cùng một quân khu sao?”
“Vâng.” Phó Hàn Tranh lên tiếng.
Lý Thúy Hoa đã không còn hứng thú với Phó Hàn Tranh, bắt đầu dời ánh mắt lên một người mặc quân phục khác là Cận Vĩ Quốc, cười như sói xám, ôn hòa nói: “Vậy anh chàng này cậu là người ở đâu?”
“Cháu cũng là người Bắc Kinh, cháu và Phó Hàn Tranh lớn lên với nhau từ nhỏ, ở trong một khu tập thể.” Cận Vĩ Quốc cười tươi rồi mở miệng đáp.
Lại là người Bắc Kinh?
Ánh mắt Lý Thúy Hoa lóe lên, mở miệng nói: “Nào nào nào, đừng khách sáo nữa, ăn nhiều vào nhé.”
Lục Kiều ở bên cạnh bỗng nhiên phát hiện Lý Thúy Hoa dự định thu tay lại, thế nhưng Lục Kiều không hiểu vì sao vừa rồi mẹ cô bày ra vẻ muốn nghe ngóng đến mười tám đời tổ tông nhà người ta mà bây giờ mới chỉ hỏi hai câu thì lại tắt tiếng rồi.
Ánh mắt Lục Kiều lướt qua hai người đàn ông, cũng không nhìn ra chỗ nào không thích hợp,
Lục Hướng Bắc bên cạnh Lục Kiều cũng là mờ mịt, không hiểu vì sao bác gái bỗng nhiên lại không có hứng thú với hai người đàn ông kia nữa.
Đừng nói Lục Kiều và Lục Hướng Bắc không hiểu, ngay cả hai người trong cuộc là Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc cũng không đoán ra, càng đừng nói là những người khác ngồi cùng bàn.
Vấn đề này vẫn luôn giấu trong lòng Lục Kiều, mãi đến khi ăn xong bị Lý Thúy Hoa kéo đến sân sau thì Lục Kiều mới hiểu rõ.
“Điều kiện không phù hợp, chênh lệch quá nhiều so với trong tưởng tượng của mẹ, khụ khụ, không phải là mẹ nói hai anh chàng đấy không tốt, ngoại hình rất được, ít ra thì trong thôn chúng ta chưa từng gặp anh chàng nào đẹp trai như thế.”
“Chà chà chà, nhìn xem dáng người kìa, rất cường tráng!”