Chậc chậc, cô gái nhỏ kia thoạt nhìn trạc tuổi Phó Giai, chỉ tầm mười mấy thôi nhưng ngoại hình thì nổi bật đến mức khiến người ta không thể không ngoái nhìn.
Phùng Tích Dương lăn lộn tình trường bao năm, từng gặp đủ kiểu người đẹp, nhưng kiểu đẹp như cô gái này thì thật sự hiếm thấy. Bảo sao Phó Hàn Tranh lại để tâm như vậy. Trước cứ tưởng anh là kiểu đàn ông không màng nữ sắc, hóa ra là do quá kén chọn.
Lúc này Phó Hàn Tranh cũng đã thấy Phó Giai và Lục Kiều đang tiến lại gần. Ánh mắt anh khẽ dừng lại nơi Lục Kiều, đáy mắt thoáng dịu dàng. Nhìn cô đến gần, trong đầu anh lại hiện lên cảnh tượng mộng mị đêm qua khiến vành tai bất giác nóng lên.
“Chú út, sao tự nhiên lại đưa canh cho cháu vậy?” – Phó Giai giả vờ hỏi dù trong lòng thừa biết lý do.
“Cháu đâu có thời gian về nhà, mấy ngày nay chú rảnh nên tiện mang tới. Bà nội cháu bảo chứ thật ra chú cũng không muốn đến đâu.” – Phó Hàn Tranh điềm nhiên đáp, ra vẻ chẳng có gì to tát.
“À thì ra là vậy, lần sau chú cứ nói với bà nội là căn tin bọn cháu rất đầy đủ, muốn ăn gì cũng có, không cần chú phải đích thân mang đến đâu.” – Phó Giai cười giả lả rồi cố ý vỗ vai Lục Kiều nói:
“Kiều Kiều à, chú út tớ mang canh đến rồi, tớ không đi ăn cùng cậu nữa. Cậu đi một mình nhé, lát gặp nhau ở phòng học.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play