Thế nhưng khi Phó Hàn Tranh nghe bà cụ nhắc đến việc Lục Kiều tham gia hoạt động gì đó ở Trại Đông, nơi mà cô thường xuyên ở lại, anh bắt đầu suy nghĩ: liệu khi anh về dự tiệc mừng thọ ông cụ, Lục Kiều có được nghỉ ngơi hay không. Đã rất lâu rồi anh không gặp cô.
Cận Vĩ Quốc không phải lần đầu nhìn thấy Phó Hàn Tranh ngẩn người, từ sau khi Phó Hàn Tranh tự nhận ra cái bản tính "súc sinh" trong người mình thì thường xuyên ngẩn ra như vậy.
Bộ dạng thế kia, Cận Vĩ Quốc vừa nhìn đã biết — Phó Hàn Tranh đang “tới mùa yêu” rồi.
“Phó Hàn Tranh, diễn tập sắp bắt đầu rồi đấy, cậu cứ hay ngẩn người như thế, tự nhiên tôi thấy tụi mình có hơi nguy hiểm nha. Cậu nói xem, nhà cũ của cậu cháy thì cũng kìm chế chút đi. Dạo này có khối người hỏi tôi cậu có chuyện gì không, ai cũng thấy cậu không bình thường.”
“Cậu thích cô nhóc nhà người ta thì cũng đàng hoàng một chút đi được không? Ngày nào tôi cũng phải ngửi cái mùi ‘phát xuân’ từ người cậu, tôi chịu không nổi nữa rồi, biết chưa hả?”
Khoảng thời gian này, Cận Vĩ Quốc thường xuyên phải đối mặt với khuôn mặt ngây ngất của Phó Hàn Tranh, thật sự không quen được. Trước giờ anh ta không biết, hóa ra khi Phó Hàn Tranh động lòng là như thế này. Chưa kịp trở thành bạn trai bạn gái mà đã nhốn nháo như vậy, sau này yêu thật rồi thì Phó Hàn Tranh sẽ còn lộn xộn đến mức nào?
Phó Hàn Tranh liếc mắt nhìn về phía Cận Vĩ Quốc, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt nói: “Tôi còn ảo tưởng sức mạnh không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT