Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng ông cụ cũng giành chiến thắng.
“Ha ha, ông thắng rồi, đã nhường rồi.” Ông cụ cười vui như trẻ con, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo lạnh lùng như trước. Ông còn khách sáo nói: “Khụ khụ, thật ra cháu đánh cờ cũng rất giỏi, dù vẫn kém lão già này, nếu có thời gian thì cháu cứ thường xuyên chơi với ông, ông dạy dỗ thêm thì sau này chắc chắn cháu sẽ giỏi hơn nữa.”
Chu Lan Anh trong lòng đã nhìn ra cô gái nhỏ thực ra đang nhường ông cụ, nhưng ông già vẫn tự đắc nghĩ mình lợi hại. Hừ, nhìn bộ dáng đắc ý kia đúng là không có mắt nhìn người.
Thời trẻ Chu Lan Anh cũng rất thông thạo cầm kỳ thi họa, từng dạy Phó Lai Phúc đánh cờ, ngay cả bàn cờ vừa rồi Chu Lan Anh chỉ liếc qua cũng nhận ra cô gái nhỏ đang âm thầm nhường ông cụ, mà nhường rất khéo chứ không phải nhường trắng trợn, nếu không ông cụ đã phát hiện ngay.
Cách nhường kín đáo ấy chứng tỏ tài cờ của Lục Kiều không hề tầm thường.
Nhìn ông cụ cười ha hả, Lục Kiều cũng ngoan ngoãn dỗ dành: “Ông không chê thì cháu chắc chắn sẽ đến chơi, cháu rất thích đánh cờ với ông.”
“Ha ha ha, tốt, tốt, cô gái nhỏ thật thà, không tồi không tồi.” Phó Lai Phúc cười tươi nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play