Nhưng cục tức này Hồ Lão Nhị đành phải nhịn lại, ai bảo nhà họ Hồ kém hơn nhà họ Phó chứ? Trong giới này đúng là như vậy, ai có bối cảnh mạnh hơn thì người khác phải biết ý mà nể mặt. Nếu không thì sao người ta lại nói có quan hệ thì làm gì cũng dễ hơn? Phó Lãng Hành quen biết rất nhiều người ở thủ đô, ăn lẩu dê còn có hẳn phòng riêng.
Trong phòng, hơi nước trắng mờ không ngừng bốc lên, nồi lẩu được chia làm hai ngăn, một bên đỏ, một bên trắng, nước lẩu sôi ùng ục. Lục Kiều gắp vài miếng thịt cả nạc lẫn mỡ cho vào nồi, để một lát rồi gắp lên, chu môi thổi cho bớt nóng. Thịt vào miệng, chỉ một chữ: ngon!
Lẩu thịt dê phải ăn cay, chỉ có cay mới tạo cảm giác sảng khoái. Phó Giai cũng thích ăn cay, ngồi bên cạnh Lục Kiều, cậu gắp miếng này, tớ gắp miếng kia, ăn đến quên trời quên đất. Ngược lại, Phó Lãng Hành – một người đàn ông – lại không ăn cay, chỉ lấy vài miếng thịt thanh đạm.
Thời tiết miền Bắc rất lạnh nhưng Lục Kiều ăn lẩu đến mức người nóng hầm hập, cô cởi áo khoác ngoài ra rồi tiếp tục thưởng thức. Phó Lãng Hành nhìn hai cô gái ăn không ngừng nghỉ mà sửng sốt. Chẳng phải con gái thường ăn ít sao? Hai người này có phải con gái không vậy? 
Lục Kiều nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của Phó Lãng Hành, trong lòng bật cười. Ừ, cô còn trẻ, đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều thịt, ăn cho ngon miệng là đúng rồi.
Tỉnh H.
Tô Chấn Hưng bất ngờ nhận được cuộc gọi. Nửa tiếng sau, anh tự mình đến thôn nhà họ Lục. Từ xa anh đã thấy rất đông người tụ tập trước cửa nhà họ Lục.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play