Đối mặt với cha mẹ yêu thương mình như thế, Lục Kiều thật sự không thể không biết xấu hổ mở miệng đòi ăn thịt được.

“Chị, lần sau chị đến nhà em ăn đi, em bảo mẹ em mua thịt.”

“Được, chị muốn ăn thịt kho tàu.” Lục Kiều cũng không cho rằng lời Lục Hướng Bắc nói là thật, thuận miệng nói đùa lại một câu.

Giờ phút này trong đầu cô ngập tràn thịt kho tàu, thịt kho tàu mềm mềm thơm ngào ngạt.

Lục Hướng Bắc vẫn luôn dính lấy Lục Kiều, đến buổi tối, Lục Hướng Bắc muốn ở lại qua đêm thì Lục Kiều quả quyết từ chối.

Nói đùa sao, trong nhà chỉ to có chút xíu như vậy, lấy đâu ra phòng trống cho Lục Hướng Bắc ngủ lại?

Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng thì đã bắt đầu náo nhiệt lên rồi.

Lục Kiều bị Lý Thúy Hoa gọi cùng nhau đi đến nhà Lục Dao, vừa vào trong sân thì dường như là không có chỗ mà đặt chân, người đông vô cùng.

Lục Kiều trốn trong một góc hẻo lánh, khéo léo đưa tay lên che miệng ngáp một cái, khóe mắt vẫn còn hơi ửng đỏ, ánh mắt ngập nước.

Lục Kiều đang hơi híp mắt lại nhìn người trong sân nói chuyện, bỗng nhiên bên cạnh cô có thêm một bóng người, người này không ai khác ngoài người hôm qua vẫn dính lấy cô – Lục Hướng Bắc.

“Chị, sao chị lại trốn ở đây?”

“Buồn ngủ!” Lục Kiều nghiêng đầu trả lời hai chữ.

Lục Hướng Bắc nhìn dáng vẻ mệt mỏi rã rời của Lục Kiều thì chợt bật cười, đặc biệt là khi trông thấy ánh mắt tràn đầy hơi nước của cô thì bỗng nhiên cảm thấy Lục Kiều giờ phút này vô cùng thực tế.

Lục Hướng Bắc phát hiện cô chị họ này càng ngày càng xinh đẹp, đặc biệt là dáng vẻ mềm mềm đáng yêu này, môi hồng răng trắng, yêu kiều mong manh, giống như tiên nữ vậy.

Phát giác được Lục Hướng Bắc đang nhìn mình chằm chằm, Lục Kiều quay đầu nhìn sang mở miệng hỏi: “Nhìn chằm chằm làm gì?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy chị rất xinh đẹp.”

Nhóc con, cũng có tiền đồ đấy!
Đối với lời nịnh nọt của Lục Hướng Bắc thì Lục Kiều rất hưởng thụ, lúc này ánh mắt nhìn Lục Hướng Bắc cũng nhu hòa hơn một chút.

“Chị, Lục Dao đã đính hôn rồi, chị xinh đẹp như vậy đã chuẩn bị tìm bạn trai chưa?”

“Chưa đâu, chị xinh đẹp như vậy, tìm bạn trai đương nhiên phải thận trọng, cũng không thể tìm người xấu quá, như thế thì đứng bên cạnh chị sẽ tự ti biết bao chứ, em nói xem như thế có đúng không?”

Đối với chuyện Lục Kiều tự tin thái quá thì Lục Hướng Bắc không thấy có gì không đúng, dù sao thì chuyện Lục Kiều xinh đẹp là chuyện rõ ràng như ban ngày rồi.

“Cũng đúng, vậy tương lai chị muốn tìm một người đàn ông như thế nào?” Lục Hướng Bắc lại hỏi.
“Như thế nào…”
Lục Kiều còn chưa dứt lời thì lại bỗng nhiên tắt tiếng, ánh mắt của cô nhìn vào mấy bóng người vừa bước qua cửa.

Ở cửa có ba người đàn ông mặc quân phục, cao tao tầm một mét tám, dáng người thẳng băng.

Người đàn ông ở giữa là Tưởng Thanh Tùng, mày rậm mắt to, dáng người cường tráng, nhưng khuôn mặt nghiêm nghị đó cũng làm cho người ta suy nghĩ.

Tưởng Thanh Tùng không phải là người nổi bật nhất, người nổi bật nhất phải kể đến vị đứng bên trái Tưởng Thanh Tùng.

Vị này đứng bên cạnh Tưởng Thanh Tùng hoàn toàn giống như là một bóng đèn phát sáng vậy, không hề khách sáo mà cướp đi sự nổi bật của nam chính Tưởng Thanh Tùng.

Ánh mắt Lục Kiều rơi vào trên người người đàn ông đó, anh mặc một bộ quân phục màu xanh lục, bộ quân phục phác họa ra dáng người cường tráng của anh một cách hoàn hảo, vai rộng eo thon chân dài, làm bộ quân phục trở nên rất hấp dẫn.

Người đàn ông cách đó không xa bị nhìn chằm chằm phát giác được ánh mắt nóng rực của người nào đó, anh ngước mắt lên.

Trong chốc lát, một nam một nữ, bốn mắt nhìn nhau.

Lục Kiều chớp chớp đôi mắt ngập nước, tỏ ra vô tội đối mặt với đối phương.

Lục Hướng Bắc bên cạnh phát hiện Lục Kiều nói được một nửa thì không nói nữa, cậu ấy thuận theo ánh mắt của Lục Kiều nhìn qua.

Lục Hướng Bắc trông thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, trong mắt như chợt hiểu.
Thì ra, chị cậu ấy thích kiểu này?!

“Chị, chị thích kiểu này sao?”

Bả vai của Lục Hướng Bắc huých vào thân thể nhỏ bé của Lục Kiều, vẻ mặt như có điều suy nghĩ tiếp tục nói thầm:

“Chị, ánh mắt soi mói quái quỷ này của chị, người đàn ông đó là ai vậy? Vừa bước vào một cái là ánh mắt của tất cả mấy người phụ nữ đều lóe sáng lên, chà chà chà, mấy cô gái nhỏ hôm nay đến đây cũng để mắt đến nam nhân này. Chị, chắc là cạnh tranh sẽ rất kịch liệt đấy?!”

Lục Kiều lạnh nhạt thu hồi ánh mắt đang đối diện với người đàn ông, đưa tay lên trực tiếp cho Lục Hướng Bắc một cái cốc đầu.

Bây giờ trẻ con đều trưởng thành sớm như vậy sao? Nghĩ gì thế không biết?

Lục Kiều cô nhìn giống như mấy cô gái cứ thấy đàn ông là hận không thể nhào lên sao?

Đầu Lục Hướng Bắc bị cốc một cái đau đến nhe răng, vẻ mặt u oán mở miệng hỏi: “Chị, sao chị lại đánh em?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play