“Vốn là do âm khí biến hóa mà thành, không nhìn thấy mới là bình thường.” Lục Kiều vừa nói vừa đưa miếng ngọc bội cho Trương Chí Phong, tiếp tục dặn dò: “Ngày mai ông đem cái này đeo vào cổ Tưởng Lỗi, sau tám tiếng sẽ tỉnh lại.”
Trương Chí Phong nhận lấy ngọc bội, trong lòng tràn đầy kính nể, cảm giác thán phục đối với Lục Kiều khó có thể diễn tả bằng lời. Quả thật, cô quá lợi hại!
“À, còn một chuyện nữa.” Lục Kiều chợt lên tiếng.
“Cô cứ nói, tôi xin nghe.” Trương Chí Phong vội vàng thể hiện thái độ cung kính.
“Miếng ngọc bội đó tám trăm tệ. Tôi không làm ăn thua lỗ, nếu lỗ vốn thì tôi cũng chẳng ngại để đứa bé đó tiếp tục nằm viện, ông hiểu ý tôi chứ?”
Lục Kiều không cần giả vờ làm người tốt. Từ trước đến nay cô chưa từng chịu lỗ trong bất kỳ vụ làm ăn nào. Cái ngọc bội kia giá gốc là năm trăm tệ, cộng thêm công chế tác của cô, tính tám trăm là còn hợp lý. Nếu bên kia không đồng ý, cô sẵn sàng thu hồi bất cứ lúc nào.
Trương Chí Phong nghe xong thì gật đầu liên tục: “Được, được, tôi sẽ nói lại với người nhà cậu ta. Tiền thù lao đến lúc đó tôi sẽ đưa cho cô. Nhưng mà… sau này tôi liên hệ với cô thế nào? Mang tiền đến tận thôn à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play