Bùi Húc nhìn thấy Tô Đề đang quỳ trên đệm cỏ hương bồ, hai tay chắp trước ngực, ánh mắt dịu dàng không chớp lấy một lần, chăm chú nhìn Phật Tổ được cung phụng trái cây trước mặt. Hắn vốn định sau khi cùng cậu tụng xong kinh thư thì sẽ xuống núi, mua chút đồ cho cậu.
Không ngờ Tô Đề lại quay sang hỏi hắn có thể đọc thêm một lát nữa không, bởi cậu muốn đi hái quả dại.
Lo lắng Tô Đề trèo cao rồi ngã xuống, Bùi Húc đành phải đi theo.
“Tiểu công tử, cậu xem cây này đi,” hắn nhẹ giọng khuyên nhủ, “thân cây thẳng, vỏ thì thô ráp, nếu cọ trúng sẽ trầy xước, làm sao cho phải? Nếu cậu thèm ăn quả, tại hạ có thể cưỡi ngựa xuống núi một chuyến, chiều tối sẽ mang về cho cậu.”
“Không cần,” đôi mắt đẹp của Tô Đề ánh lên vẻ bướng bỉnh, cậu khẽ mím cánh môi đỏ hồng, giọng điệu đầy cương quyết, “Tôi muốn ăn ngay bây giờ.”
Khuôn mặt ôn nhuận của Bùi Húc không chút dao động, hắn giữ giọng chậm rãi, vẫn kiên nhẫn đề nghị: “Vậy tại hạ sẽ tìm các vị tăng nhân xin một ít, tiểu công tử thấy thế nào?”
Tô Đề còn nhỏ, Bùi Húc luôn luôn nhường nhịn cậu, hết sức bao dung.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play